Thành Luân hơi liếc nhìn về phía Viên Hân, cảm giác bản thân càng lúc càng bị lu mờ nên không biết phải làm sao. Anh xoa tay một lát, sau đó mở đoạn chat của hội bạn thân lên để hỏi ý.
Thành Luân: /Nếu vợ mình không chú ý đến mình nữa thì phải làm sao đây?/
Tuấn Triết: /Tôi không muốn nói lại câu cũ nhưng tôi thật sự cảm thấy cậu bị thất sủng rồi./
Thành Luân: /Cút! Đừng hòng ngoi lên đoạt vị trí của tôi./
Tuấn Triết: /Cậu dám đối xử như thế với tôi á? Cậu đã quên những giây phút chúng ta vui vẻ phá banh căn bếp của tôi rồi./
Minh Thành: /Chủ tịch, ngài hãy mặc kệ lời xàm tấu của giám đốc Triết đi. Nếu được thì ngài chém đầu cậu ta luôn cũng được./
Tuấn Triết: /Cái thằng nào mới hôm qua còn thâm tình mượn tôi một trăm ngàn để mua đồ ăn và nước hả thư ký Thành?/
Minh Thành: /Tôi chỉ bảo quên đem tiền, chính anh là người tự móc ra. Tôi không biết gì hết./
Tuấn Triết: /Đồ tồi!/
Thành Luân: /Này, quay lại chuyện của tôi đi./
Tuấn Triết: /Nghiêm túc một chút. Trên người cậu hiện tại chỉ còn một thứ để dụ dỗ cô vợ nhỏ thôi./
Thành Luân: /???/
Minh Thành: /Nhan sắc. Hãy đọc lại hướng dẫn sử dụng nhan sắc của mình đi chủ tịch./
Tuấn Triết: /Đúng thế. Hãy quyến rũ cô ấy đi. Dùng nhan sắc trời ban của cậu hạ gục cô ấy./
Thành Luân đọc tin nhắn đến từ hai người bạn thân thiết mà cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3326506/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.