Nhân cơ hội Viên Hân nhón chân, Thành Luân đáp lại bằng nụ hôn sượt ngang.
“Em đi đi. Lát anh sẽ lên sau.”
Cô ngại ngùng vâng một tiếng rồi cất bước lên lầu. Bà Ngô dạo gần đây dễ bị cảm vặt nên sức khỏe cũng khá yếu để tham gia bữa tiệc đông đảo khách quý ở dưới nhà. Khi thấy con gái mình, bà mới chịu bỏ xuống cuộn len trên tay.
“Con về rồi à?”
Giọng bà dịu nhẹ hệt như lúc cô còn nhỏ. Cô đi lại gần bà, ngồi xuống và gối đầu lên đùi bà.
“Mẹ đã đỡ chưa ạ?
Bà xoa đầu cô, cùng cô hỏi han về cuộc sống dạo gần đây. Sau đó, bà mới nhẹ nhàng hỏi:
“Con với cậu Thành Luân vẫn ổn chứ?”
Bà Ngô giúp việc cho nhà họ Dương đã lâu, cũng quen với việc gọi Thành Luân hai tiếng cậu chủ. Chỉ là sau khi kết thành sui gia, anh và ông bà Dương đều yêu cầu bà phải đổi lại cách xưng hô. Cố gắng lắm bà mới từ cậu chủ đổi thành cậu Thành Luân.
“Dạ vẫn ổn.”
Nghe thấy cách cô trả lời, dù có cố gắng bình thản cỡ nào cũng không thể qua mắt người làm mẹ như bà. Bà biết rõ trong mối quan hệ này chỉ có mỗi con gái mình yêu đơn phương cậu chủ. Còn cậu chủ từ lâu chỉ trưng bộ mặt lạnh nhạt. Vì thế bà đã từng muốn phản đối nhưng khi đối diện với ánh mắt hạnh phúc của cô thì bà lại không nỡ.
Viên Hân biết bà Ngô là người duy nhất biết được tình hình mối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3321843/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.