Thành Luân dựa vào tường, bắt đầu nghiền ngẫm lại tất cả trên người Viên Hân. Cô không có làn da trắng sáng như những cô gái khác, nhưng lại trông khỏe khoắn và năng động. Cô không ba vòng rực lửa như họ, nhưng lại rất vừa tay anh, mềm mại bóp rất thích.
Anh chấp nhận mình ăn vẫn chưa no. Nếu không sẽ không tự động có suy nghĩ vừa biến thái vừa bao che như thế.
Viên Hân chẳng hề hay biết việc có con sói sau lưng. Bất chợt một cánh tay đặt lên hông của cô khiến cô giật nảy mình, mém chút nữa đã khiến cho cái sạn văng ra khỏi tay.
“Á!”
Một tiếng kêu này khiến cho người phía sau lưng của Viên Hân cứng ngắc. Là cứng từ trên xuống dưới. Tuy nhiên Thành Luân vẫn cố gắng không thể hiện ra bộ mặt biến thái vào lúc này. Anh cao hơn cô cả một cái đầu, thậm chí cô chỉ đứng tới dưới cổ anh nên anh dễ dàng thấy rõ mọi thứ bên dưới.
“Nay mình ăn miến xào à em?”
Viên Hân cầm chắc cái sạn mà hồi hộp không thôi. Đây là lần đầu tiên Thành Luân chủ động thân mật với cô ngoại trừ những lần ân ái. Người chưa từng trải qua việc này bỗng cảm thấy thật khó tin. Dù vậy, cô vẫn giả vờ bình tĩnh mà đáp lại:
“Em dọn đồ ăn của anh ra ngoài bàn rồi. Còn cái này là phần của em.”
Thành Luân nhíu mày. Vì sao hôm nay lại có khái niệm phần ăn của anh và phần ăn của em?
“Sao anh không được ăn miến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-toi-loi-suoi-am-con-tim-day-vet-cat/3317183/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.