Nhờ ông bà phù hộ, nó lăn như trái mít rụng vậy mà chỉ trầy xướt sơ sơ. Thằng Quân chạy ngay lại đỡ nó dậy, hỏi han lo lắng.
– Mày có sao ko, có đau chỗ nào ko?
– Mày cút đi, kệ tao. Cả đời này tao ko bao giờ muốn nhìn thấy mặt mày nữa.
Nó vụt tay khỏi thằng Quân, lết lết lại đỡ chiếc xe điện bị hư hỏng nặng. Nó bực bội chửi đổng thằng khốn nào tông mà ác thế, hư mịa cái xe. Nhưng cũng hên là cái xe chứ mà là nó chắc cũng tè le.
Thằng Quân quật lấy chiếc xe của nó, đổ ngã chỏng chơ. Nó nhìn con ngựa chiến mà xót xa lòng, định đưa tay tát cho thằng Quân 1 cái nhưng thằng Quân đỡ lấy tay nó, kéo nó vào lòng.
– Mày bớt ương bướng đi, im nghe tao nói.
– Tao đéo nghe, đéo bao giờ nghe thằng phản bội như mày. Buông tao ra. Tao phải ly hôn với mày.
Thằng Quân nổi điên, hét lên. Nó nhìn sững thằng Quân, chưa bao giờ thấy thằng Quân nóng giận với nó bao giờ.
– Ly hôn thì ly hôn, mày phải cho người ta cơ hội giải thích chứ.
Nó thở dốc, bình tĩnh hơn 1 chút, để thằng Quân giải thích. Xong nhất định nó sẽ ly hôn thằng Quân.
– Con bé đó với tao ko có gì hết
Nó học cùng lớp, lại ngồi cùng chỗ nên nó hay hỏi han nói chuyện với tao. Nhưng tao mặc kệ.
– Đéo tin, mặc kệ mà sao lại hẹn hò nhau chỗ cũ hả?
– Mấy lần nó đi học ko có xe nên nhờ tao đèo, mà chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-thu-vi/419914/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.