Đẩy cửa ra, một luồng khí lạnh lẽo trong lành phả vào mặt, bao chùm lên khoang mũi, khiến cho con người ta ngạt thở. Hơi rượu xông lên đầu, bước chân của anh hơi loạng choạng, nặng nề tiến tới chiếc sô pha.
Anh không bật đèn, chỉ chống hai tay vào đầu gối, đỡ lấy chiếc đầu đã chứa đầy cồn.
Anh uống rượu có tiết chế, xưa nay chưa uống say bao giờ, thế nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Chuyên mục mà anh chế tác đạt được hiệu suất người xem cao, trong đài tổ chức tiệc ăn mừng, anh là đại công thần, được đón nhận lời tán dương của lãnh đạo, sự sùng bái ngưỡng mộ của nhân viên, anh đắc ý, anh ngạo mạn xưng hùng xưng bá.
Sau sự huyên náo, ồn ào ấy, về đến nhà, đón tiếp anh lại chỉ là cô đơn và thê thương.
Trong bóng tối, người ta dường như dễ nghĩ đến những chuyện đã qua hơn.
Vu Viễn nghĩ đến hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Người thứ nhất là Mộ Dung Nhã.
Trước khi tình cờ gặp phải Mộ Dung Nhã, Vu Viễn đã là một người đàn ông rất xuất sắc, tướng mạo anh tuấn, có công danh sự nghiệp, tiền đồ rộng lớn. Mà mẫu đàn ông như thế trước nay không bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng Vu Viễn lại giữ thân mình trong sạch. Không phải anh không màng sắc dục, mà bởi vì anh kiêu ngạo, anh cho rằng người tình của mình phải là người xuất chúng tựa như mình.
Cuối cùng anh gặp được cô.
Cô chính là Mộ Dung Nhã, xinh đẹp giỏi giang, gia cảnh ưu việt, năng lực làm việc tốt.
Cô chính là một Vu Viễn phiên bản “nữ”.
Lúc mới đầu, bọn họ không thuận mắt nhau, ngầm tranh đấu nhau trong đài truyền hình, đấu đến chết đi sống lại.
Đấu đến cuối cùng, bọn họ yêu nhau.
Bởi vì sự kiêu ngạo của họ khiến cho họ chỉ có thể yêu phải đối thủ ngang tài ngang sức.
Vu Viễn phát hiện, Mộ Dung Nhã phù hợp với tất cả những ảo mộng của anh, anh cảm thấy may mắn, cảm thấy hạnh phúc khi bản thân tìm được một người phụ nữ phù hợp với mình đến thế.
Vu Viễn và Mộ Dung Nhã là những thợ săn trời sinh, khát máu và hiếu chiến, bọn họ yêu nhau rừng rực mà điên cuồng, chẳng mấy chốc hai người đã đi đến hôn nhân.
Trước khi kết hôn, Mộ Dung Nhã đã nói rõ rằng cô không muốn có con sớm. Vu Viễn hiểu được và cũng tán thành, suy cho cùng hai người hẵng còn trẻ, trong sự nghiệp vẫn còn rất nhiều cơ hội thăng tiến.
Thế nhưng sáu năm trôi qua, Mộ Dung Nhã vẫn đặt cả tinh thần và sức lực vào sự nghiệp, không có một chút ý định sinh con.
Còn lúc này, Vu Viễn đã bước vào thời kỳ trung niên, thời khắc ấy anh đã thu lại sự nông nổi của mình, chỉ khát vọng yên ổn. Anh muốn sau một ngày làm việc mệt nhọc, mở cửa ra sẽ nhìn thấy người vợ đảm đang và đứa con đáng yêu.
Anh muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng Mộ Dung Nhã không muốn.
Sự nghiệp của cô đang trên đà thăng tiến, cô không muốn hy sinh vì bất cứ điều gì.
Anh yêu cô, cho nên anh tình nguyện đợi cô. Nhưng đồng thời lúc này, anh cũng hy vọng cô có thể yêu mình.
Bọn họ đều là những con người được ông trời ưu ái, bọn họ kiêu ngạo, đều mong muốn đối phương có thể hy sinh vì bản thân.
Sau này, cô bất chấp sự phản đối của anh, đi Mỹ học. Bọn họ bắt đầu cãi nhau vì vấn đề khoảng cách, vì vấn đề con cái, cãi đến thân mệt mà lòng cũng mệt, cãi đến mức người khác đều cho rằng bọn họ đã li hôn. Lần ấy, Vu Viễn đi thăm cô, không biết là ai bắt đầu, hai người uống say rồi cãi nhau, cãi đến mức họ ôm lấy nhau. Hai người đều say, không có bất kỳ biện pháp phòng hộ gì, cũng cho rằng ngẫu nhiên một lần sẽ chẳng xảy ra chuyện gì, thế nhưng Mộ Dung Nhã lại có thai.
Vu Viễn tưởng chừng như mừng phát điên, anh cho rằng đây là món quà mà ông trời ban tặng cho mình. Anh như một người phụ nữ, sắm sửa những đồ dùng cho trẻ sơ sinh, bắt đầu xem sách dạy nuôi con, anh tràn đầy mong đợi về sự xuất hiện của đứa bé.
Thế nhưng Mộ Dung Nhã lại giấu anh phá cái thai đi, biết được tin này, Vu Viễn cảm thấy có một thứ gì đó giữa mình và Mộ Dung Nhã đã mất đi cùng với đứa bé rồi.
Anh phẫn nộ đập nát mọi đồ đạc trong nhà.
Mộ Dung Nhã khóc lóc nói: “Vu Viễn, anh lấy em về là để nấu cơm giặt quần áo, sinh con cho anh sao? Điều này bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể làm được, thế năm xưa vì sao anh chọn lui chọn tới lại nhìn trúng em? Giá trị của Mộ Dung Nhã em không chỉ có thế!”
Vu Viễn cười khổ, thì ra trong lòng Mộ Dung Nhã, trước giờ đều không có ý muốn sinh con, cô ấy không tình nguyện gánh vách trách nhiệm nuôi con dạy cái, cô ấy không muốn lãng phí thời gian và sức lực để cùng anh xây dựng một gia đình hoàn chỉnh.
Chuyện này khiến bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh, vẻn vẹn hai tháng trời, bọn họ không liên hệ gì với nhau.
Vu Viễn vẫn yêu Mộ Dung Nhã như xưa, nhưng đồng thời, anh cũng ngộ ra một điều: anh thay đổi rồi.
Thứ mà Vu Viễn cần vào lúc ấy không chỉ là một người bạn đời xuất sắc, mà hơn thế anh cần một người bạn đời tình nguyện cùng anh xây dựng một mái ấm hoàn chỉnh.
Anh nghĩ, có lẽ anh cần thời gian để suy nghĩ về việc có nên tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân với Mộ Dung Nhã nữa không.
Ngay vào lúc này, một người phụ nữ khác xuất hiện.
Cô tên Ninh Chân, là một người mẹ đơn thân.
Lúc mới bắt đầu anh có thái độ thương hại cô, một người phụ nữ đèo bòng đứa con còn kham cả công việc, đó là điều rất gian nan. Nhưng dần dần, anh phát hiện thương hại biến thành kính phục, dù rằng trong tình huống gian khổ như thế, cô vẫn cắn chặt răng vượt qua, lúc làm việc thì chăm chỉ, có tinh thần trách nhiệm, tan ca thì gắng kiêm thêm nghề vẽ tranh minh họa. Do ngủ không đủ giấc, dưới mí mắt cô thường có mấy vòng thâm đen, nhưng chưa hề nghe thấy cô than một câu mệt mỏi nào, mỗi ngày cô đều cười ha ha, lạc quan với mọi chuyện.
Nhưng phần tình cảm ấy không thích hợp xuất hiện vào lúc này, anh vẫn chưa giải quyết rõ ràng mối quan hệ giữa mình và Mộ Dung Nhã, hơn nữa cô còn là một người mẹ đơn thân, thận phận này mang đến quá nhiều chuyện phức tạp.
Tiếp đó anh lẩn tránh cô, nhưng cuối cùng anh đã thất bại.
Rõ ràng anh biết đó là sai, nhưng vẫn duỗi tay ra với cô.
Bọn họ cuối cùng cũng ở bên nhau, quãng thời gian ấy rất vui vẻ, nhưng anh biết, sự vui vẻ ấy là không có đạo đức, là ăn trộm mà có được.
Đêm khuya nằm mộng, anh đều phải chịu dày vò do sự lừa dối của mình dành cho hai người phụ nữ.
Nhưng anh cũng đâu phải là một người đàn ông hoàn mỹ, thứ anh muốn quá nhiều, cho nên anh tiếp tục cuộc sống như thế.
Cuối cùng, Mộ Dung Nhã biết chuyện, cô về nước.
Cô nói với anh, cô bằng lòng quay trở về với mái ấm của họ. Cô nói với anh, cô bằng lòng tha thứ cho việc anh ngoại tình. Cô nói với anh, chỉ cần để Ninh Chân rời xa cuộc sống của họ, chuyện này cô có thể coi như chưa từng xảy ra.
Mộ Dung Nhã ra tay, chỉ một cái phất tay cũng khiến Ninh Chân đầu hàng.
Anh biết mình tội ác tày trời, Ninh Chân bởi vì kẻ thứ ba mới rơi vào tình trạng thê thảm ấy, thế mà anh lại khiến cô thành kẻ thứ ba.
Anh đến xin lỗi cô, đồng thời đưa ra lời hứa. Nhưng lời xin lỗi và lời hứa ấy đến ngay bản thân anh cũng không tin nổi.
Sắc mặt Ninh Chân rất trắng, trắng đến mức giống như mất đi toàn bộ máu trong cơ thế, cô cự tuyệt anh, cô nói cô hận anh.
Thời khắc ấy, một góc u tối trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, cô đã đưa ra quyết định.
Anh rời khỏi Ninh Chân, bắt đầu một cuộc sống mới với Mộ Dung Nhã.
Nhưng mà thứ đã vỡ nát, nào có thể hàn gắn lại?
Trong mái nhà của họ chẳng còn thấy được nụ cười của Mộ Dung Nhã nữa, mà anh cũng không thể nào tìm lại cảm giác đã qua. Sau khi quay lại với nhau, bọn họ chưa cãi nhau một lần, nhưng vào một buổi tối mười tháng sau, bọn họ bình tĩnh ngồi trên sô pha, ký kết thỏa thuận li hôn.
Bọn họ đều là những con người kiêu ngạo từ xương tủy, sao có thể chấp nhận một mối tình đã biến chất.
Sau khi li hôn, người đầu tiên anh nghĩ đến là Ninh Chân, anh muốn quay trở lại như cũ với cô. Nhưng bên cạnh Ninh Chân đã có bạn trai, hơn nữa … cô cũng không còn là cô của quá khứ.
Ánh mắt cô nhìn anh, không còn sùng bái, không còn lưu luyến, chỉ còn lại cái nhìn xuyên thấu.
Cô nhìn thấu góc đen tối âm u trong lòng anh.
Cô đã đứng ở vị trí ngang hàng với anh.
Cô chiếm giữ quyền quyết định.
Vốn dĩ anh cho rằng cô trải qua hai lần bị tổn thương, với tình yêu cô sẽ như “chim sợ cành cong”, thế nhưng khi anh nhìn thấy cô không hề do dự mà mạo hiểm đến nơi động đất để tìm Cố Dung Dịch, thì lần đầu tiên anh mới hiểu rõ cô.
Trong cơ thể cô, có một nguồn dũng khí bất tận.
Cô là người đáng để quý trọng.
Đáng tiếc, cô đã là của người khác.
Sau khi kết thúc hai mối tình này, Vu Viễn cũng thử đi tìm kiếm đối tượng tái hôn. Anh hẹn người ta, cũng nhận lời mời của người ta, nhưng dù cho với người phụ nữ nào, anh cũng không tìm được cảm giác của trước đây.
Anh nhớ đến câu nói Ninh Chân thích đọc nhất “ Nếu như……….”
Vu Viễn nở một nụ cười mơ hồ, đóa hoa ấy, đã héo rồi.
Anh sẽ chẳng thể nào tìm được đóa hoa thuộc về mình ấy nữa rồi.
Ngoại truyện Cố Dung Dịch: Nguyên nhân hệ quả.
Cố Dung Dịch còn nhớ khi mình tỏ tình với Ninh Chân, cô nghi hoặc hỏi: “Cố Dung Dịch, tại sao lại là tôi?”
Thực ra không chỉ mình Ninh Chân không hiểu, ngay đến cả bản thân Cố Dung Dịch cũng không thể hiểu.
Tại sao lại là Ninh Chân nhỉ?
Mặc dù anh không có định kiến gì với thân phận người mẹ đơn thân, nhưng nếu quen cô, tình cảm của họ sẽ phải trải qua nhiều dày vò, khó khăn hơn những đôi tình nhân khác.
Vậy thì, tại sao anh lại bỏ dễ mà tìm khó?
Trên đường đến khu động đất, Cố Dung Dịch không biết tại sao lại thắc mắc vấn đề này.
Thế nhưng chưa nghĩ ra đáp án, tai nạn đã xảy ra, vì để tránh những hòn đá từ trên núi rơi xuống, xe lệch khỏi quỹ đạo, rơi vào con sông bên cạnh. Cảm giác tại họa ập xuống đầu khiến Cố Dung Dịch cảm thấy sợ hãi, trước khi anh mất đi hơi thở, anh được người ta cứu.
Thế nhưng mấy bác sĩ ngồi cùng xe với anh, lại mãi mãi không thể nào trở về.
Trên khuôn mặt bọn họ, hiện ra một màu xám xịt không sức sống
Anh sợ nhất chính là màu xám xịt đó, anh còn nhớ năm bảy tuổi ba mất, trên mặt ba cũng xuất hiện màu xám xịt ấy.
Mặc dù anh là bác sĩ, nhưng anh lại sợ cái chết. Bởi lẽ đó, anh làm việc càng chăm chỉ, anh muốn cứu những sinh mạng từ cõi chết trở về.
Thế nhưng anh chẳng phải là thần, cũng có lúc anh bất lực.
Anh nhớ hôm ấy, một đứa bé hơn một tuổi nuốt nhầm thạch đông cứng, chặn mất cổ họng, đưa đến bệnh viện thì đã tắc thở rồi.
Một sinh mệnh nhỏ bé mới biết đến thế giới, cứ thế mà mất đi ngay trước mắt anh.
Anh về đến nhà, cả người rã rời, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Không biết vì sao, anh muốn có người nói chuyện. Lúc lên mạng vô tình nhìn thấy weibo của một họa sĩ vẽ tranh hoạt hình tên “Đâu Đâu” , anh phát hiện các tác phẩm cô vẽ đều rất mới mẻ, mang một cá tính độc đáo.
Anh gửi tin nhắn cho cô : “Sinh mệnh thật yếu ớt.”
Anh không ngờ rằng cô sẽ trả lời, chưa đến mất phút, khung chat đã có phản hồi : Chính bởi vì như thế, chúng ta mới biết cách quý trọng sinh mệnh.”
Ngay lúc đó, anh bỗng cảm thấy cô họa sĩ này là một người tràn đầy sức sống.
Sau này anh mới biết, Đâu Đâu chính là Ninh Chân. Nhưng anh chưa từng nói với cô việc này, anh chỉ âm thầm xem tranh cô vẽ, từ trong những bức tranh anh cảm nhận được một mặt tối tăm của thế giới, nhưng cô luôn có dũng khí để chống lại những điều tối tăm ấy.
Sau tai nạn, Cố Dung Dịch và những người sống sót vẫn đến khu vực xảy ra động đất để làm việc. Nhưng trải qua vụ tai nạn ấy, tâm trạng anh xuống dốc trầm trọng, trong người như cất giấu một thứ gì đó, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cố Dung Dịch không bao giờ ngờ tới, Ninh Chân sẽ đến tìm anh.
Lặn lội đường xa, tóc tai cô loạn xạ, trên mặt cũng bám những bụi bẩn. Mặc dù cô ngồi xổm xuống khóc, nhưng giây phút nhìn thấy anh, trong mắt lại xuất hiện tia sáng rạng ngời.
Anh ôm lấy cô, máu nóng chảy trong cơ thể, chất lỏng ấy làm tan chảy thứ ẩn chứa chờ bùng phát trong cơ thể anh.
Anh hiểu, thứ ẩn chứa ấy chính là nỗi sợ hãi trước cái chết.
Giây phút đó, anh cuối cùng cũng nhận ra tại sao mình chọn Ninh Chân.
Bởi vì trên người cô, anh có thể nhìn thấy sức sống đến bất tận. Dù cho gặp phải khó khăn như thế nào, cô luôn cắn chặt răng cố gắng vượt qua.
Sức sống, chính là thứ anh khát vọng nhất.
Từ khu vực động đất trở về, bọn họ liền đến cục dân chính.
Lần đầu tiên anh chụp ảnh thẻ làm giấy kết hôn, có chút hồi hộp. Ninh Chân an ủi anh: “Không sao đâu, một lần thì lạ, hai lần thành quen.”
Anh: “..”
Cố Dung Dịch nghĩ, cả đời anh chỉ có lần duy nhất này với cô, tuyệt đối không quen lần thứ hai.
Câu chuyện nhỏ số 1:
Sau khi có thai lượng hoocmon tăng cao, hay lo bóng lo gió, nghe lời Thái Thái, quyết định vỗ béo Cố Dung Dịch, làm giảm mức độ được hoan nghênh của anh ấy.
Thế là, mỗi ngày Ninh Chân đều ép Cố Dung Dịch uống một bát canh thịt lớn.
Sau đó, dạ dày Cố Dung Dịch không chịu nổi cái món đồ toàn mỡ này, thi nhau đòi WC.
Ôm WC ba ngày, giản ba cân ( ba cân bên TQ = 1,5kg bên mình),trông lại càng bảnh bao.
Ninh Chân chỉ đành nuốt nước mắt bỏ cuộc.
Câu chuyện nhỏ số 2:
Sau khi Ninh Chân có thai, Cố Dung Dịch sợ Khỉ Con ghen, liền gọi cô bé đến, nghiêm túc chỉ vào bụng Ninh Chân: “Mẹ là mẹ của em, mẹ cũng là mẹ của con.”
Khỉ Con gật đầu: “Con hiểu.”
Ninh Chân hỏi: “Con hiểu thật hả?”
Khỉ Con gật đầu: “Mẹ là mẹ của con, em là em của con, bố là bố của con, ừm, mọi người đều là của con.”
Cố Dung Dịch và Ninh Chân dùng ánh mắt như đang ngước lên để nhìn cô bé, hai miệng một lời: “Xin chào Nữ Vương.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]