🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quen Cố Dung Dịch, tôi phát hiện thằng nhóc này là một tên thích sạch sẽ đến phát sợ.

Có lúc tóc tôi rụng nhiều, khó tránh khỏi việc mấy sợi rơi vào đồ ăn, lúc anh ta nhìn thấy thì cả người như sừng sổ cả lên, một bàn đồ ăn cũng không thèm động đũa. Hôm sau anh ta mang chiếc mũ trùm đầu như mấy bác gái ở căn tin hay đội cho tôi, yêu cầu tôi mỗi ngày khi nấu cơm đều phải đội lên.

Từ trước đến giờ tôi vẫn xem nấu cơm là một việc vô cùng nghệ thuật, có khi vừa nấu cơm vừa nhâm nhi ly rượu vừa mở nhạc lên nghe, nhàn nhàn tản tản mà làm, như thế mới gọi là hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng từ lúc bị cưỡng chế đội cái mũ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của tôi kia, tôi có cảm giác mình nháy mắt từ một nghệ sĩ biến thành một bà nội trợ, tâm tình như rơi vào đáy cốc. Tôi cảm thấy cuộc đời mình đã bị cái mũ của bác căn tin kia làm hỏng rồi.

Trừ chuyện đó ra, Cố Dung Dịch còn tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ về vấn đề vệ sinh ở nhà tôi, anh ta cho rằng Khỉ Con thường xuyên chơi trên sàn nhà, đáng lẽ trên sàn không được có một hạt bụi nào, mà sàn nhà tôi đương nhiên vẫn cách tiêu chuẩn này quá xa.

Cố Dung Dịch rất cố chấp, mỗi ngày tới dùng cơm anh ta luôn miệng lảm nhảm buộc tôi phải chú ý tới vấn đề vệ sinh. Tôi coi đó là gió thoảng bên tai, căn bản không nghe vào, mỗi sáng thức dậy tôi sẽ chùi một lượt, với người bình thường như thế đã rất sạch sẽ rồi. Cho nên tiêu chuẩn của người thích sạch sẽ như Cố Dung Dịch không thể áp dụng cho người phàm như tôi được, quá không thực tế.

Cố Dung Dịch còn là người không hề tinh ý, hôm dì cả mẹ tới tâm trạng tôi cực kỳ khó chịu, người đến chém người, gặp Phật giết Phật, thế mà anh ta vẫn lải nhải nhắc nhở không ngừng. Lúc đó tôi cầm cán dao phay sáng choang bóng loáng chém ‘phập’ một phát, thân dao xuyên qua đồ ăn, máu me bắn tung toét. Sau đó tôi thong thả xoay người, u ám nhìn anh ta.

Cố Dung Dịch nhìn tôi nửa phút, sau đó lại như không có việc gì tiếp tục cầm máy hút bụi bắt đầu quét dọn sàn nhà.

Từ đó về sau, anh ta không còn lải nhải về việc vệ sinh trong nhà nữa, nếu không quen nhìn thì tự xắn tay áo lên mà dọn. Rốt cuộc, nhờ nỗ lực của anh ta, nhà tôi cũng trở thành căn phòng kiểu mẫu.

Tôi cảm thấy Cố Dung Dịch làm bác sĩ là chọn sai đường rồi, là tổn thất lớn cho ngành nội trợ nước nhà.

Tôi nghĩ, Cố Dung Dịch thích sạch sẽ như vậy, không biết người phụ nữ chung sống với anh ta sẽ sống thế nào nữa.

Quả nhiên loại đàn ông này chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Tôi và Cố Dung Dịch xem như là bạn bè theo yêu cầu, cũng không hẳn thân quen, cho nên ít khi hỏi tới chuyện riêng tư của đối phương.

Anh ta tới nhà tôi rất nhiều lần nhưng không hề hỏi tới chuyện cha của Khỉ Con đâu, mà tôi cũng chưa từng nhắc tới chuyện đêm đó anh ta cãi nhau với bạn gái.

Rốt cuộc mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng của mình, không để cho người ngoài xâm phạm.

Tôi nghĩ chúng tôi sẽ cứ nước giếng không phạm nước sông như thế mãi, nhưng không ngờ hôm nay lúc tôi mua thức ăn về nhà lại phát hiện trước cửa có một vị khách không mời mà đến.

Da dẻ trắng mịn nõn nà, mặt mày xinh xắn, dáng người nhỏ xinh thon thả - chính là bạn gái công khai của Huống Đạt, người tình bí ẩn của Cố Dung Dịch.

Cô bé kia ngồi trước cửa nhà tôi, hai đầu gối hơi mở, khuôn mặt đầy vẻ hoang mang và bàng hoàng. Mà bên cạnh cô ấy, đặt một túi nilon đầy thuốc, trong túi nilon trong suốt có vài chiếc que thử thai, hơn nữa trên que thử thai hiện lên… hai vạch đỏ.

Nói cách khác… cô ấy mang thai!

Đứa bé này rốt cuộc là của ai, của Huống Đạt hay là Cố Dung Dịch? Hơn nữa điều quan trọng hơn là… vì sao cô ấy lại tới ngồi trước cửa nhà tôi?

Tôi kiềm chế nghi ngờ đầy bụng, nhỏ giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Đôi mắt của cô gái kia khẽ chuyển nhưng cả người vẫn thất hồn lạc phách như trước, cô ấy lẩm bẩm: “Tôi muốn tìm Dung Dịch…”

Đến giờ tôi mới hiểu, hóa ra cô ấy muốn tới nhà Cố Dung Dịch, nhưng hoảng hốt quá nên ấn nhầm thang máy, đi tới nhà tôi.

Tôi nhanh chóng gọi điện cho Cố Dung Dịch, nói cho anh ta biết có một cô gái tìm anh ta có chuyện. Không lâu sau, Cố Dung Dịch hớt hải chạy về, nhìn thấy cô bé kia và que thử thai bên cạnh thì thoáng sững sờ.

Cô gái nhìn thấy Cố Dung Dịch, uất như nước vỡ đê, lập tức nhào vào lòng anh ta, ôm anh ta khóc: “Dung Dịch… em… em mang thai rồi… phải làm sao đây?”

Cố Dung Dịch vừa nhẹ giọng an ủi cô ấy, vừa nâng cô ấy dậy, nói cám ơn với tôi rồi lập tức lên lầu.

Biến cố lần này làm cảm xúc tôi lại sục sôi, tôi cũng xem như người từng trải, phút chốc tự ngẫm ra tiền căn hậu quả của vụ việc này – đứa nhỏ trong bụng cô bé kia nhất định là của Cố Dung Dịch, cho nên mới đến tìm Cố Dung Dịch bàn bạc.

Cảnh tượng này quá sức quen thuộc, lúc trước Đổng Thừa Nghiệp và Quyển Quyển vụng trộm cũng từng có con.

Vụng trộm đúng là một trò chơi thông minh với chỉ số IQ cao, phải làm thế nào để giấu giếm được, nhưng mà Đổng Thừa Nghiệp và Cố Dung Dịch lại vụng trộm đến mức có cả đứa bé, trăm ngàn chỗ hở như vậy đúng là ngu xuẩn hết mức. Loại chuyện lén lút này không chỉ cần trí thông minh mà còn phải biết tự lượng sức mình.

Tôi vốn không có ý định quản chuyện này, nhưng đến mười một giờ tối thì Huống Đạt bỗng đăng tin, nói anh ta sắp làm ba rồi!

Huyệt thái dương của tôi nảy lên thình thịch, chuyện này kịch tính ngoài sức tưởng tượng. Sau khi bình tĩnh ngẫm nghĩ, tôi bỗng thấy Huống Đạt thảm quá, nếu cô bé kia đã xác định đó là con của anh ta thì tại sao lại chạy đến gặp Cố Dung Dịch mà khóc lóc chứ? Cho nên chân tướng là Huống Đạt tưởng mình là cha đứa bé.

Bởi vì trước kia tôi cũng từng bị lừa như thế, cho nên rất đồng cảm với Huống Đạt. Nhưng tôi lại không dám chạy lên lầu chỉ thẳng vào mũi Cố Dung Dịch mà mắng, cũng không thể trực tiếp nói rõ chân tướng cho Huống Đạt nghe. Chung quy, tình cảm ấm lạnh thế nào người trong cuộc tự biết, người ngoài không thể nhúng tay vào. Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy bất bình, vì thế tôi vẽ lại chuyện này vào truyện tranh của mình bằng những câu thoại châm chọc.

Trong truyện tranh Chân Bảo hỏi mẹ Chân: “Người ngoại tình có phải là người xấu không mẹ?”

Mẹ Chân nói: “Đương nhiên là không phải, bởi vì người ngoại tình là người chưa tiến hóa hoàn toàn, họ không phải là người, đương nhiên sẽ không tính là người xấu.”

Sau khi đăng ảnh này lên Weibo, lòng tôi thư thản hơn nhiều. Nhưng ngẫm lại tôi cũng tự thấy mình xấu hổm bèn trốn một góc tự xỉ vả mình một phen.

Hôm sau, Cố Dung Dịch lại đến nhà tôi ăn cơm tiếp, vì Khỉ Con được ông bà ngoại dẫn đi du lịch hai ngày, cho nên trong phòng chỉ còn tôi và Cố Dung Dịch. Tuy tôi không dám chất vấn chuyện đó với anh ta, nhưng lại đối xử với anh ta rất lạnh lùng, anh ta hỏi mười câu thì tôi chỉ trả lời một.

Cố Dung Dịch nhìn tôi đầy nghi hoặc, cũng không rõ đắc tội với tôi lúc nào, cho nên thái độ anh ta có vẻ khá dè dặt. Bình thường lúc ăn cơm chúng tôi thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu, nhưng hôm nay tôi lại nghiêm mặt cả buổi, khiến anh ta cũng chỉ có thể trầm mặc theo.

Rất lâu sau, Cố Dung Dịch bỗng nhớ đến điều gì đó, anh ta nói: “Tháng sau Huống Đạt và Tô Vũ dự định sẽ kết hôn; Tô Vũ biết cô là họa sĩ vẽ tranh minh họa Đâu Đâu, cô ấy rất thích tác phẩm của cô nên muốn mời cô vẽ tranh minh họa là bìa thiệp cưới.”

Hóa ra cô bé kia tên là Tô Vũ à, tên dễ nghe như thế, vậy mà lại xấu xa ghê. Tôi định từ chối, làm sao tôi có thể thiết kế thiệp cưới cho loại người như vậy được chứ.

Cố Dung Dịch ngước mắt quan sát tôi một lúc lâu, rồi lấy di động ra xem lịch, anh ta nói: “Không phải nửa tháng trước chu kỳ sinh lý của cô mới qua à? Tự nhiên đang êm đẹp lại nóng nảy thế?”

Thiếu chút nữa tôi đã phun luôn ngụm canh hạt sen trong miệng lên mặt anh ta, dù tôi có là một người phụ nữ đã ly hôn nhưng cũng là một phụ nữ đấy, đàn ông đàn ang như anh ta sao lại tùy tiện ghi lại chu kỳ sinh lý của tôi chứ!

Lập tức tôi vừa thẹn vừa giận, hét: “Nếu anh đã cẩn thận đến mức sinh lý của tôi cũng nhớ được thì tại sao lại làm vị hôn thê của bạn mình to bụng hả?”

Lời vừa ra miệng là tôi liền biết mình và Cố Dung Dịch nhất định là xong rồi. Ai mà muốn chuyện người yêu của bạn là tình nhân bí mật của mình bị lộ ra chứ?

Cố Dung Dịch nhìn tôi bằng một ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhìn rất lâu, nhìn đến mức lòng tôi sợ hãi. Trong giây phút đó, thậm chí tôi còn nghi ngờ anh ta sẽ trực tiếp giết tôi diệt khẩu. Dù sao cũng là thạc sĩ trường y, anh ta tuyệt đối có thể cắt tôi thành 1000 miếng chỉnh tề.

Tôi và anh nhìn nhau một phút, đó cũng là một phút khẩn trương nhất trong cuộc đời này của tôi, thậm chí còn kinh khủng hơn lúc giằng co với kẻ thứ ba dạo trước.

Từ đó có thể nhận ra, tình yêu tuy vĩ đại thật đấy, nhưng trước an toàn sinh mệnh, nó chẳng là cái thá gì cả.

Rốt cuộc, Cố Dung Dịch cũng lên tiếng, tốc độ anh ta nói cực kỳ chậm nhưng lại nhấn rõ từng chữ một: “Chẳng lẽ cô không biết Tô Vũ là em gái cùng mẹ khác cha của tôi sao?”

Đầu óc tôi nhất thời đờ đẫn, cả người trôi nổi, tự thấy mình như một diễn viên hài dở hơi.

“Tô Vũ và Huống Đạt quen nhau ba năm, tình cảm thắm thiết nhưng tính tình Tô Vũ trẻ con, đột nhiên biết mình sắp làm mẹ nên sợ hãi quá độ, vì thế mới tìm tôi hỏi thử. Hôm qua tôi khuyên con bé cả đêm, cuối cùng cũng chuẩn bị xong tâm lý làm mẹ cho con bé”. Cố Dung Dịch nhìn tôi, nhẹ nhàng giải thích. Trong đôi mắt tuấn tú của anh ta hiện lên một câu “Không ngờ Ninh Chân cô lại là một người tăm tối đến vậy, không biết có còn chút trong sáng nào không”.

Tôi đành nhiệt tình cười haha, đáp: “Thiết kế thiệp mới phải không? Không có vấn đề, tôi cam đoan sẽ khiến cô ấy vừa lòng.”

Khuôn mặt Cố Dung Dịch vẫn không chút thay đổi, thong thả nói: “Bản lĩnh chuyển đề tài của cô… đúng là kém cỏi.”

Tôi ngượng ngùng cười, đẩy đĩa thịt bò xào tiêu đến trước mặt Cố Dung Dịch: “Đúng rồi, sau này anh muốn ăn gì cứ nói trước cho tôi biết, tôi sẽ nấu cho anh ăn.”

Gương mặt Cố Dung Dịch bây giờ chẳng khác gì than, anh ta không để ý tới việc tôi cố gắng chuyển đề tài mà tiếp tục nói: “Tối hôm qua cô đăng chuyện ngoại tình trên Weibo là muốn châm chọc tôi sao?”

Tôi âm thầm chửi bậy, thằng nhóc này, sao không cho người ta con đường sống chứ?

Cuối cùng, Cố Dung Dịch buông bát đũa xuống, nghiêm túc nhìn cô, nói: “Rốt cuộc trong lòng cô tôi là cái dạng người gì vậy?”

Tôi vội nói: “Trong lòng tôi, hình tượng của anh thật sự rất cao lớn, anh tuấn mạnh mẽ lại là lương y chính trực thiện lương, y thuật cao minh, sự nghiệp vĩ đại.”

Cố Dung Dịch bực bội nói: “Nói thật đi.”

Tôi giãy giụa một lát rồi đành phải nói: “Hơi hơi lăng nhăng, có điều… không phong lưu thì cũng uổng đời thanh niên, tôi có thể hiểu được.”

Cố Dung Dịch thở dài, thấp giọng bảo: “Xin hỏi, rốt cuộc vì sao cô lại nghĩ tôi lăng nhăng thế hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.