Chiếc xe dừng cách chỗ tôi không xa, một bóng người cao lớn bước xuống, thân hình vạm vỡ, thẳng tắp như tùng (cây tùng).
Giây phút ấy, tôi tưởng chừng như mình đã nhìn thấy thiên thần.
Vu Viễn bước đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, tôi nghĩ dáng vẻ của tôi lúc này nhất định trông rất nhếch nhác, trong mắt anh ta lóe lên sự u ám không rõ.
Nói một cách thô tục, tôi là người chết cần mặt mũi, sống phải chịu tội, thứ không muốn người khác nhìn thấy nhất là sự nhếch nhác cùng hèn nhát của mình. Lúc vừa rồi tâm trí rối loạn, khóc lóc thảm thiết với Vu Viễn trong điện thoại, hiện tại hối hận đến mức chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai.
Tôi cố gắng đứng dậy, ngồi lâu quá máu không thông, hai chân tê rần, khó chịu vô cùng.
Tuy nhiên, càng khó chịu càng phải cắn chặt răng mà đứng dậy.
Từ thời khắc đặt bút lên thỏa thuận li hôn, tôi phải vì Khỉ Con mà nâng lên cả một khoảng trời.
Tôi, tuyệt đối không thể ngã xuống.
Nghĩ thế, tôi nở nụ cười một cách gian nan với Vu Viễn: “Ngại quá, chỗ nàu hoang vắng, đừng nói đến xe bus với taxi, ngay cả bóng người còn chẳng có, chỉ có thể làm phiền anh đến đón tôi vậy.”
Vu Viễn không nói gì, chỉ dùng đôi mắt sâu xa ấy phóng về phía tôi.
Tôi tránh ánh mắt anh ta, anh ta đỡ tôi lên xe.
Trong xe rất yên tĩnh, tiếng Saxophone vang lên, như tiếng khóc như tiếng than, da diết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-that-bai/2461142/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.