Sau khi làm xong thủ tục li hôn, căn bản là không có thời gian đâu mà đa sầu đa cảm, tôi chỉ muốn nhanh chóng bán nhà để chuyển về thành phố C.
Khi ấy chỉ cảm thấy thành phố F đâu đâu cũng tràn ngập kí ức đau thương, gần như mỗi nơi đều có dấu vết tôi và Đổng Thừa Nghiệp nắm tay nhau đi.
Những ngọt ngào ngày xưa, giờ bỗng trở thành thuốc độc của ngày hôm nay.
Hơn nữa, lúc đó trong lòng tôi có một loại dự cảm, rằng duyên phận giữa tôi và thành phố này thật sự đã cạn rồi.
Hiện tại Thái Thái đã ở thành phố F cùng tôi hơn nửa tháng, giờ buộc phải về lại Vân Nam.
Trước khi đi, cô ấy nhét điện thoại vào tay tôi, nói rằng mẹ cô ấy có đôi lời muốn nói với tôi.
Mẹ Thái Thái là một người phụ nữ rất văn hóa, trước đây khi đưa Thái Thái đến trường còn mời tôi ăn cơm, tôi rất quý bà ấy.
Bà thấy thích gọi tôi là “ cô gái”, vừa mở miệng liền nói: “ Cô gái à, Dì cũng chỉ là người “ qua đường”, đời người phụ nữ sợ nhất là li hôn. Không đến bước đường cùng sẽ không li hôn, dì không khuyên con li hôn, nhưng nếu như thật sự đến bước đường cùng rồi thì cũng chỉ còn cách ấy. Sự việc đã đến nước này, con cũng đừng nghĩ nhiều, có thời gian mang Khỉ con đến chỗ chị con chơi, dì nấu món ngon cho các con ăn.”
Thái Thái lớn hơn tôi một tuổi cho nên mẹ Thái Thái trước giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-that-bai/2461119/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.