Khi ấy, Đổng Thừa Nghiệp cũng gọi điện thoại đến để giảng hòa, chúng tôi đều giữ kín miệng không nói đến chuyện buổi tối hôm ấy. Có điều tự tôn bị giẫm nát vào buổi tối hôm ấy đã in sâu tận vào trái tim tôi.
Về thành phố F, thái độ của Đổng Thừa Nghiệp với tôi lúc tốt lúc không, mẹ tôi mờ mịt nói: “Sao mẹ thấy cậu ta lại có cảm giác do dự.”
Kẻ ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, lúc đó hai mắt tôi không khác gì ngồi trong phòng xông hơi, sương mù tràn ngập, dù cho trước mặt là thân thể của Ngô Ngạn Tổ thì tôi cũng chả nhận ra.
Tôi hoàn toàn không hiểu mẹ tôi nói câu này là có ý gì.
Từ đầu đến cuối Đổng Thừa Nghiệp luôn ép tôi lấy tiền mừng cưới ra để mua xe, tôi kiên quyết không đồng ý. Sau khi đến thành phố D, tôi thông cảm cho Đổng Thừa Nghiệp do mới tăng chức mà phải đi xã giao nhiều, bèn đưa thẻ lương của anh ta cho anh ta giữ, vậy nên cơ bản là từ khi đến thành phố D, anh ta đến một món đồ dùng trong nhà cũng không mua nổi. Lương giáo viên lại không cao, mổ đẻ đã dùng đến một món tiền lớn, mà Khỉ nhỏ sau khi sinh ra, tiền lại tiêu như nước chảy. Tôi lo nếu như đưa tiền mừng cưới cho anh ta đổi xe, vậy thì chi tiêu cho cuộc sống sau này sẽ trở thành một vấn đề nan giải.
Đổng Thừa Nghiệp thấy thái độ kiên quyết của tôi, bèn nghĩ ra cách khác để thuyết phục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-that-bai/2461103/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.