Chẳng ai hiểu được sự tổn thương của tôi đâu, cũng chẳng ai hiểu được những năm qua rốt cuộc tôi đã sống như thế nào trong cuộc hôn nhân của chính mình.
Có lẽ khi người khác nhìn vào sẽ rất ngưỡng mộ, nhưng chỉ có riêng bản thân tôi là hiểu rõ chính mình cô độc đến cỡ nào.
Tôi không bạn bè, không người thân lấy chồng Bắc ở tận Hà Nội, có phải là quá đáng thương rồi không?
Tôi là Ngọc Mai, tôi không có công việc cũng chẳng có nghề nghiệp gì cho ra hồn.
Ở quê tôi, mọi người còn hay bảo:
-Con gái lớn lên chỉ cần lấy được tấm chồng cho yên thân là được! Biết làm dâu, phụng dưỡng cha mẹ chồng.
Cho nên theo những lời đó mà từ lúc cưới chồng đến giờ cũng chỉ biết ở nhà nội trợ, kết hôn đuợc năm năm trong mắt người ngoài họ nói tôi có phước phần nên mới có thể lấy được người chồng tài giỏi đến như vậy, và được làm dâu ở một gia đình giàu có ở Hà Nội.
Mẹ của tôi lúc gả tôi đi, cũng chỉ biết dặn dò vài câu cho có lệ, một câu ngọt ngào cũng không có.
-Ở nhà người ta lời ăn tiếng nói nên thận trọng, tránh mất sai lầm. Họ lại nói nhà chúng ta không biết dạy con!
Tôi hiểu vì sao mẹ lại lạnh nhạt với tôi như vậy, vì bà ấy vốn dĩ chỉ là mẹ kế của tôi. Cho nên bà có nằm mơ cũng mong muốn gả tôi đi cho khuất mắt.
Bà tên là Châu, một người vợ sau của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo/2537388/chuong-1.html