Dì Châu mắng xong cũng không đợi tôi trả lời, đã nhanh chóng ngắt máy. Tôi ngồi thờ thẫn ngồi trên giường, lòng thật trống trải.
Tôi biết cha đã lớn tuổi rồi, người già cũng chỉ cầu mong con cái được hạnh phúc, cha mỗi lần gọi điện lên tuy miệng luôn hỏi tôi rốt cuộc có chịu ấm ức không? Nhưng trong lòng ông luôn hi vọng tôi nói là không có, chuyện hôm nay rõ ràng là mẹ chồng tôi đã gọi về mách với cha tôi.
Căn nhà này, càng lúc càng bức người thật mà. Một lời nói một hành động cũng phải cẩn trọng, cái gì tốt thì không nhìn thấy, cái gì xấu thì liền để ý ngay. Thật mệt mỏi!
Nghĩ đến cha vì buồn chuyện của tôi mà ngã bệnh, tôi lại không thể kìm nén được nước mắt.
Đến khuya, Trần Minh rốt cuộc cũng trở về nhà. Lúc anh đẩy cửa vào câu đầu tiên đã lớn tiếng hỏi tôi.
-Anh nghe mẹ nói, hôm nay em ra bên ngoài xin việc làm sao?
Tôi thẳng thắn đáp.
-Đúng vậy!!
Thái độ của anh dần chuyển sang bực tức.
-Em muốn để anh mất mặt sao? Anh là giám đốc của một công ty, lại để vợ mình ra bên ngoài đi làm thuê cho người khác à?
Tôi cười khinh.
-Em cảm thấy là con người thì lao động kiếm sống, có gì là sai có gì là mất mặt chứ? Anh biết mất mặt nhất chính là gì không, chính là ngày ngày ở nhà ăn bám ngửa tay xin tiền từ anh đó!!
Anh nheo mắt, tay nới lỏng cà vạt hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo/2537380/chuong-5.html