Ngày hôm sau, tôi đến quán cafe theo lời hẹn của nhân viên. Từ sáng sớm quán đã có khách, tuy không đông nhưng người vào người ra rất nhộn nhịp.
-Xin chào! Tôi đến…
Tôi còn chưa nói hết, cô nhân viên liền nói.
-Là chị sao? Chị đến sớm thế à?
Tôi cười.
-Tôi định đi chợ, nên tiện đường ghé sang luôn!
-Vâng! May cho chị anh Dương có ở đây đấy, anh ấy cũng vừa đến. Chị ngồi đợi một chút nhé?
Tôi áy ngại gật đầu.
-Cảm ơn em!
Tôi ngồi đợi cũng chưa đến 10 phút, thì một người đàn ông đi đến ngồi đối diện tôi. Nhìn cách anh ta ăn mặc rất tươm tất, thật ra dáng một ông chủ.
-Cô đến xin việc sao?
-Vâng!
-Tôi tên Dương. Là chủ của quán cafe này!
Tôi gật đầu, Dương từ tốn nói. Theo cách quan sát của tôi anh ta là một người rất chỉnh chu.
-Công việc ở đây cũng đơn giản thôi. Bắt đầu từ 8 giờ sáng kết thúc vào 7 giờ tối, nghỉ trưa hai tiếng. Ngoài việc pha chế ra, có khách thì hỗ trợ nhau làm việc…
Tôi rất nghiêm túc nghe anh ta nói.
-Cô đã có gia đình chưa?
-Tôi… Có, nhưng đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến thời gian làm việc!
Dương cười.
-Được rồi! Mức lương khởi điểm là 6 triệu. Ngày mai có thể bắt đầu làm nhé…
Tôi chớp mắt.
-Vâng! Cảm ơn anh.
Tôi thật không tin. Lần đầu tiên đi xin việc làm lại có thể dễ dàng được nhận, cho nên rất vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo/2537376/chuong-7.html