Buổi sáng, bầu trời ngày hôm nay trong xanh hơn hẳn. Không khí của quán cafe sáng sớm thật trong lành. Dọn dẹp xong tôi mới có thời gian cùng Quỳnh trò chuyện, em ấy biết được chuyện của tôi nên cũng rất cảm thông.
Quỳnh hay nói, nhìn tôi thật mạnh mẽ giống như là một người phụ nữ không có nhiều chuyện buồn. Nhưng không ngờ bên ngoài tôi cười cười nói nói thế thôi, bên trong bụng lại đầy tâm sự, chịu không ít tổn thương nhưng nửa lời cũng không hé răng.
-Chị Mai! Sau khi li hôn, chị sẽ có dự định gì?
Tôi cười.
-Vẫn đi làm, ở nhà thuê, sau khi dành dụm được một số tiền thì chị sẽ mua một căn nhà lớn. Đón dì Châu và em trai của chị lên sống!
Từ hôm cha mất đến nay, tôi cảm thấy dì Châu đối với tôi cũng không còn chán ghét nữa. Dì chủ động gọi điện lên dằn dò hỏi thăm tôi vô số chuyện, mối quan hệ giữa tôi và dì ấy dần dà lại tiến triển hơn.
Quỳnh nghi hoặc.
-Dì Châu. Là ai hả chị?
-Là mẹ kế của chị, sau khi cha chị mất thì dì ấy phải một mình nuôi thằng Khoa em trai của chị đi học!
Quỳnh trầm tư nhìn tôi.
-Cuộc sống của chị, không được trọn vẹn nhỉ?
Tôi cười nhạt. Tôi cũng cảm thấy vậy, là ông trời bất công với tôi sao? Hay là do tôi chưa tích đủ công đức nên cuộc đời mới lận đận thế này.
Lúc chúng tôi đang nói chuyện thì một người khách bước vào.
-Xin chào!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo/2537326/chuong-31.html