Chương trước
Chương sau
Vào thời điểm mưa sao băng rơi xuống, Lăng Mặc Hàn quỳ gối, hướng về phía Tần San, ánh mắt ngập tràn tình yêu của một người đàn ông dành cho người trong lòng.

Mọi người đưa mắt nhìn về phía Tần San đầy ngưỡng mộ.

Lăng Mặc Hàn lấy trong túi áo một chiếc hộp màu xanh, mở ra hướng về phía Tần San, giọng nói có chút run rẩy.

Thật kỳ lạ, dù anh đã từng đàm phán những hợp đồng lớn nhất liên quan đến vận mệnh của Lăng thị.

Anh cũng chưa từng hồi hợp như hiện tại, ánh mắt Lăng Mặc Hàn vào mắt Tần San, cố gắng kiềm chế run rẩy trong lòng.

“San San, anh biết dù anh có nói ngàn vạn lời xin lỗi đều không đủ với những gì anh đã gây ra cho em trước kia.

Nhưng mà San San, mong em cho anh cơ hội ở phần đời còn lại để bù đắp cho em và con.

Anh biết tuy có chút muộn, nhưng anh vẫn muốn hỏi em một câu mà anh đã no em.

San San, em có đồng ý gả cho anh không?”

Tần San mỉm cười nhìn về phía Lăng Mặc Hàn, trên bầu trời một trận mưa sao băng.

Mọi người xung quanh cỗ vũ náo nhiệt, hối thúc Tần San đồng ý.

Tần San đưa tay về phía Lăng Mặc Hàn: “Không đeo nhẫn cho em sao?”

Lăng Mặc Hàn bật cười, vội vàng đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh vào ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của cô.

Tần San nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Mặc Hàn, em đồng ý.”

Không biết ở đâu, sau khi cô gật đầu đồng ý, pháo hoa nổ khắp trời, trên bầu trời tối đen như những đóa hoa nhiều màu sắc tổ điểm trên bầu trời tối đen.

Ngay lúc này, có người trực tiếp lại buổi cầu hôn của Lăng Mặc Hàn và Tần

San.

Mọi người nhân nhao trầm trồ và nhanh chóng tìm ra thông tin của hai người trong video.

Và cũng đào lên tin tức về Bạch Giai Ninh.

Một số người tiết lộ rằng Bạch Giai Ninh khi đến Hollywood có cuộc sống rất khó khăn và thậm chí không thể nhận được các vai phụ. Các gọi là nữ diễn viên quốc tế chỉ là cái mác do công ty quản lý gắn cho cô ta.

Lại có thêm tin tức nổi lên, ngay khi về nước, cô ta đã cùng chính thất Lăng phu nhân muốn tranh chấp để đoạt lại bạn trai cũ, còn lợi dụng Fan hâm mộ của mình để gây sự, quấy rối người khác.

Công chúng đã không thể khoan dung với tiểu tam, khi biết bản thân bị thần tượng lợi dụng, người hâm mộ càng lúc càng trở nên mất kiểm soát.

Chỉ trong vòng một tháng, Bạch Giai Ninh muốn trở nên nổi tiếng đã được như ý nguyện cô ta.

Không ai không biết cô ta là tiểu tam và đủ loại mắng chửi hô hào đuổi cô ta ra khỏi giới giải trí. Không cần ra lệnh phong sát, những gì cô ta làm chính là tự mình hại mình.

Bạch Giai Ninh hiện tại giống như một con chuột bị người người ghét bỏ và chửi mắng. Chỉ cần cô ta ra đường liền sẽ nhận được những sự chửi bới và chỉ trích không thương tiếc từ những người qua đường.

Bạch Giai Ninh lúc này mới thức tỉnh nhận ra, không những cô ta không thể làm diễn viên nữa mà chính là muốn sống yên ổn như người bình thường cũng không thể.

Dù không cam tâm, Bạch Giai Ninh hoảng sợ mua chuyến bay sớm nhất, thu dọn hành lý và nhanh chóng rời khỏi thành phố.



Cô ta lúc này không lo nổi cho an toàn của chính mình, làm sao có thời gian nghĩ tới Lăng Mặc Hàn và Tần San.

Buổi tối, trước hôn lễ một ngày.

Tần San mặc cho Xu Xu chiếc váy công chúa cho hôn lễ ngày mai.

“Xu Xu có thích không?”- Tần San dịu dàng hỏi con gái.

Xu Xu xoay một vòng nhìn vào gương: “Rất thích ạ.”

Vì ngày mai là hôn lễ, Tần San muốn nghỉ ngơi sớm nên dỗ dành Xu Xu ngủ sớm rồi rời phòng con gái.

Quay về phòng ngủ, không nhìn thấy Lăng Mặc Hàn liền nghĩ anh còn ở thư phòng, gần đây chuẩn bị cho hôn lễ nên anh thường rất bận rộn.

Tần San đi vào phòng tắm, xả nước vào bồn, cởi quần áo và bắt đầu ngâm mình trong nước.

Ngâm toàn thân trong nước ấm, Tần San ngửa cổ tựa vào thành bồn nhằm mắt lại. Mái tóc dài xõa sau lưng che phủ làn da tuyết trắng, những đường cong cơ thể căng lên ẩn hiện trong làn nước.

Lăng Mặc Hàn mở cửa bước vào, liền nhìn thấy cảnh tưởng mê người này, ánh mắt tối sầm, bước chân mạnh mẽ về phía Tần San: “Bảo bối, muốn câu dẫn anh?”

Tần San nghe thấy giọng Lăng Mặc Hàn giật mình mở mắt sững sờ: “A... Anh ra ngoài...không được nhìn.”

“Bảo bối, em thật đáng yêu... trên người em có chổ nào anh chưa nhìn qua chứ.” - Lăng Mặc Hàn vừa nói vừa cởi áo sơ mi và quần ra, để lộ thân hình cường tráng mạnh mẽ.

“San San, chúng ta tắm cùng” - Lăng Mặc Hàn ngay lập tức bước vào bồn tắm.

Lăng Mặc Hàn đặt Tần San ngồi trên đùi anh rồi ôm cô vào lòng ngực. Đôi môi hôn dọc theo xương quai xanh của cô, bàn tay vòng về phía trước xoa nắn bờ ngực ngày càng lớn hơn.

Dưới sự kích thích của Lăng Mặc Hàn, Tần San không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ: “Đừng... Mặc Hàn...từ từ.”

Lăng Mặc Hàn cúi người ngậm lấy bờ môi Tần San, sau đó di chuyển xuống cô và cuối cùng dừng lại ở trên bờ ngực trắng như tuyết, hai bàn tay bóp lấy bờ mông cong tròn mịn màng, ngón tay xoa một vòng liền tìm đến hang động chật hẹp quấy nhiễu nó, sáu đó vẫn dùng ngón tay chọc vào.

Tần San bất ngờ bị tấn công không kịp phòng bị, ngón tay khoáy đảo cũng khiến Tần San cảm giác như có một dòng điện xẹt qua, vô thức cô không ngừng giãy dụa, vô ý cái bụng nhỏ chạm vào thứ gì đó nóng bỏng và căng cứng đâm chọt vào bụng cô.

“Ưm... Mặc Hàn... đừng như vậy. Chúng ta phải ngủ sớm.” - Tần San dùng ít lý trí cuối cùng cầu xin.

Lăng Mặc Hàn khẽ cười, rút ngón tay ra khỏi cửa động, cắn nhẹ vào vành tai cô: “Đúng, vậy nên bảo bối ngoan ngoãn một chút... chúng ta sẽ xong sớm để nghỉ ngơi cho hôn lễ ngày mai, phải không?”

Tần San: “

Vừa dứt lời, bờ hông Lăng Mặc Hàn trầm xuống, mang gậy lớn thô căng cắm vào bên trong hang động đang mẫn cảm mà kẹp chặt của cô, bờ mông săn chắc bắt đầu dùng sức ra vào không dứt.

“Ưm...Mặc Hàn.... Căng quá... rách..

Rách... mất..” - Mỗi cú thúc xỏ xuyên của Lăng Mặc Hàn khiến cô chịu không nổi, hai tay nắm chặt thành bồn tắm, gậy lớn không chút thương tiếc mà đâm chọc vào nơi sâu nhất khiến đầu óc cô mụ mị chỉ có thể tiếp nhận rên rỉ.

“Bảo bối, ngoan... thả lỏng... đừng kẹp” - Lăng Mặc Hàn hít sâu một hơi, mỗi lần rút ra lại mang theo một chút d.ịch mật, gậy lớn lại dùng sức đi tận sâu vào bên trong hang động chật hẹp không ngừng cả trăm cú va chạm, chạm đến của tử cung khiến nữ nhân dưới thân phát ra âm thanh rên rỉ vang vọng khắp phòng tắm.

“Không.....ưm... đừng đâm nơi đó...ư..” - Tần San lắc đầu, cái miệng nhỏ không ngừng cầu xin tha thứ, kỹ thuật làm tình của anh khiến cô như sa vào trong bàn tay anh, toàn thân đã đông đưa theo sự ra vào của gậy lớn.

“San San, nói dối sẽ bị phạt... nói đi... anh làm em sướng phải không, hửm?” Càng nói, Lăng Mặc Hàn càng hung hăng đâm vào điểm G nhô lên bên trong hang động.

“Không có... Ưm... vô sỉ... Lăng Mặc Hàn... a...van xin anh...” - Khoái cảm liên tục gần như bao phủ toàn thân Tần San, nước trong bồn tắm vì hai người quá kịch liệt mà không ngừng tràn ra bên ngoài.



“Hừ... San San... em phải bị phạt thật nặng.” - Hai tay Lăng Mặc Hàn siết chặt eo Tần San, dùng gậy lớn đánh mạnh vào bên trong cửa động trừng phạt cô không chịu thừa nhận.

“Ưm... a... ha... buông tha cho em... Mặc Hàn... quá mạnh rồi...” - Khuôn mặt Tần San nhuốm đầy dục vọng, huyệt nhỏ không ngừng co rút lại rồi lại run rẩy phun d.ịch mật tưới lên gậy lớn của Lăng Mặc Hàn.

“San San, cho em hết.” - Tần San cao trào không ngừng co giật trên thân anh, Lăng Mặc Hàn ôm lấy eo cô chế trụ, gậy lớn cứng rắn cắm vào chỗ sâu nhất, chất lỏng trắng đục nóng bỏng bắn vào tử cung của cô.

Tần San run rẩy, toàn thân mềm nhũn ngã vào lòng ngực Lăng Mặc Hàn, dường như có chút chưa thỏa mãn, gậy sắt vừa bắn ra lại nóng bỏng cứng gắn bên trong hang động lại ngóc lên.

“Ừm... đủ rồi...em muốn ngủ... mai còn hôn lễ.” - Tần San hoảng sợ không muốn đón nhận, cô mệt chết rồi...

“Ừm, để anh bế em ra ngoài.” - Lăng Mặc Hàn bế Tần San đứng lên khỏi bồn tắm, gậy lớn không rời hang động, Tần San như bám dính trên người anh.

Theo từng bước chân của Lăng Mặc Hàn rời khỏi phòng tắm, hang động như nuốt gậy lớn từng chút một. Lăng Mặc Hàn nâng eo cô lên dán vào ngực mình, hai tay ôm chặt hai chân cô dạng rộng ra đồng thời dùng sức hung hăng đâm thọt vào bên trong, từng giọt nước và d.ịch mật từ trên thân hai người rơi xuống sàn nhà.

Không thấy Lăng Mặc Hàn đi về phía giường mà đến phòng thay đồ, Tần San đoán được ý anh, vội van xin: “A...Mặc Hàn... cho em nghỉ ngơi... đừng như vậy.”

Rất nhanh, Lăng Mặc Hàn đã bế cô tới trước tấm gương lớn: “San San, nhìn xem... nơi đó của em thật xinh đẹp đang nuốt lấy của anh, không ngừng kẹp chặt, không muốn anh rời đi..”

Tần San xấu hổ đến mức toàn thân đỏ ửng, đôi mắt hé ra nhìn cảnh tượng vô cùng dâm loạn trong gương. Người đàn ông cao lớn dùng sức hai tay bế cô lên, bên dưới hai cánh hoa sưng đỏ hé ra nuốt trọn gậy lớn thô to, d.ịch mật không ngừng túa ra từ chỗ giao nhau của hai người.

Bỗng nhiên Lăng Mặc Hàn ra sức động thân, phản chiếu trong gương sự và chạm mãnh liệt, ánh mắt người đàn ông ngập tràn dục vọng, dưới chân hai người lênh láng nước.

“A....a ....không... em từ bỏ...Mặc Hàn.” - Đôi mắt Tần San ngập nước, khoái cảm như muốn bức cô không chịu nổi, ủy khuất đến mức bật khóc, hơi thở hỗn loạn, vừa được nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vừa bị gậy lớn đánh úp cả lý trí.

“San San, anh sẽ thỏa mãn em... ngoan ngoãn... để anh làm em...

Dục vọng khiến Lăng Mặc Hàn không chút thương xót mà tùy ý châm chọc, cho đến khi cảm nhận thấy toàn thân Tần San lần nữa run lên, hang động co rút không thôi, tiếng rên rỉ ngày một lớn hơn.

“San San, không được cao trào trước... chờ anh..” - Lăng Mặc Hàn bá đạo ra lệnh, cảm nhận hang động nơi nào co rút, Lăng Mặc Hàn liền rút gậy lớn ra ngoài không cho Tần San lên đỉnh.

Nhiều lần bị ngăn lại cảm giác sung sướng kia, Tần San nhỏ giọng nức nở, nhìn thấy gương mặt mất mát của cô, Lăng Mặc Hàn thật muốn làm cô đến sáng.

“San San... cầu xin anh làm em sướng đi” - Lăng Mạc Hàn nhỏ giọng dụ dỗ.

Tần San bị dục vọng đánh gãy lý trí: “Cho em... Mặc Hàn...em muốn...

“Ngoan quá, San San, cho em hết, tất cả của anh đều chỉ bắn cho em.” - Lăng Mặc Hàn thở gấp bên tai Tần San, bờ mông gắn chắc đột nhiên tăng tốc nhanh hơn, gậy lớn hung hăng va chạm vào thành tử cung, bên trong từng vách thịt tham lam mút chặt lấy gậy lớn cứng rắn, ép đến gậy lớn bắn thêm một lần chất lỏng trắng đục vào sâu bên trong.

“Hư... ưm...tên cầm thú nhà anh... buông em ra...em muốn đi ngủ” - Tần San đang thở dốc, từng đợt d.ịch mật tuông ra không ngừng. Bỗng nhiên cô lại nhận thấy gậy lớn kia lại chậm rãi đâm chọc bên trong, Tần San lần này thật sự giận dữ không tiếc lời mắng chửi.

“Được được được.... Để anh bế em vào nhà tắm, tắm xong sẽ đi ngủ.” - Lăng Mặc Hàn nói xong liền bế Tần San vào nhà tắm.

Tần San giãy giụa mạnh mẽ, để anh ta bế cô vào phòng tắm, không biết đến khi nào cô mới được đi ngủ.

Thấy vậy Lăng Mặc Hàn mới buông cô đứng xuống, lúc này chất lỏng từ bên trong lại chảy dọc theo chân khiến Tần San vô cùng xấu hổ, cô vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh mới phát hiện chân mình không còn chút sức lực nghiêng người té ngã, rất nhanh Lăng Mặc Hàn đã đỡ lấy cô ôm vào lòng.

“Ngoan, để anh hầu hạ em tắm”

Trong phòng tắm, Tần San nhìn thấy Lăng Mặc Hàn thật sự tắm cho cô, không còn phát ra thú tính, cô mệt mỏi tựa vào lòng anh, nhắm mặt ngủ gật.

Tắm xong, Lăng Mặc Hàn bế Tần San ra ngoài, dùng khăn lau khô hai người, sấy tóc cho cô xong, quay lại nhìn thấy những vết ám muội trên người cô, Lăng Mặc Hàn hài lòng nở nụ cười.

Nhìn cô như vậy, vật lớn nóng nảy lại ngỏng lên, Lăng Mặc Hàn cố gắng nhịn xuống dục vọng muốn hung hăng làm cô lần nữa, chỉ leo lên giường, kéo Tần San vào lòng và nhắm mắt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.