Vào thời điểm mưa sao băng rơi xuống, Lăng Mặc Hàn quỳ gối, hướng về phía Tần San, ánh mắt ngập tràn tình yêu của một người đàn ông dành cho người trong lòng.
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Tần San đầy ngưỡng mộ.
Lăng Mặc Hàn lấy trong túi áo một chiếc hộp màu xanh, mở ra hướng về phía Tần San, giọng nói có chút run rẩy.
Thật kỳ lạ, dù anh đã từng đàm phán những hợp đồng lớn nhất liên quan đến vận mệnh của Lăng thị.
Anh cũng chưa từng hồi hợp như hiện tại, ánh mắt Lăng Mặc Hàn vào mắt Tần San, cố gắng kiềm chế run rẩy trong lòng.
“San San, anh biết dù anh có nói ngàn vạn lời xin lỗi đều không đủ với những gì anh đã gây ra cho em trước kia.
Nhưng mà San San, mong em cho anh cơ hội ở phần đời còn lại để bù đắp cho em và con.
Anh biết tuy có chút muộn, nhưng anh vẫn muốn hỏi em một câu mà anh đã no em.
San San, em có đồng ý gả cho anh không?”
Tần San mỉm cười nhìn về phía Lăng Mặc Hàn, trên bầu trời một trận mưa sao băng.
Mọi người xung quanh cỗ vũ náo nhiệt, hối thúc Tần San đồng ý.
Tần San đưa tay về phía Lăng Mặc Hàn: “Không đeo nhẫn cho em sao?”
Lăng Mặc Hàn bật cười, vội vàng đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh vào ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của cô.
Tần San nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Mặc Hàn, em đồng ý.”
Không biết ở đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo-san-san-anh-hoi-han-roi/3672048/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.