Khi những tờ giấy vụn rơi xuống, nhưng khúc mắc trong lòng Tần San cuối cùng cũng được gỡ bỏ, đi qua những oán hận, đi qua những đau khổ, đi qua những tuyệt vọng.
Lúc anh cô tin tưởng anh yêu cô, và cô vẫn yêu anh.
Có lẽ, không có gì quan trọng hơn tình yêu của họ dành cho nhau.
Lăng Mặc Hàn nhìn thấy ánh mắt của Tần San nhìn anh dịu dàng như nước, đôi môi anh lộ ra nụ cười, đưa tay lau nước mắt trên má cô, cúi người thì thầm vào tai cô: “San San, còn một chuyện nữa, anh luôn suy nghĩ về nó năm năm qua”
Tần San ngẩn ngơ: “Chuyện gì.”
Lăng Mặc Hàn không đáp, nghiêng người về phía trước áp sát vào Tần San.
Trước khi Tần San kịp nhận ra Lăng Mặc Hàn đang muốn gì, bờ môi cô đã phủ bởi nụ hôn ấm áp của anh.
Nụ hôn cuồng nhiệt như hút cạn sinh khí và khiến đầu óc Tần San mê muội, đến nổi chiếc váy rộng bị cởi ra tuột xuống khi nào không hay, ngay cả áo lót cũng nằm dưới sàn, cơn ớn lạnh làm cô lấy lại tinh thần... lúc này trên người Tần San chỉ còn một chiếc quần tam giác mờ ám che đậy.
Tần San đỏ ửng cả gương mặt, ánh đèn sáng chói khiến cô càng xấu hổ hơn, hai tay Tần San che mặt lại: “Mặc Hàn, tắt đèn được không?”
Lăng Mặc Hàn vui sướng khi Tần San đã chấp nhận mình. Anh đứng lên, đi đến tắt đèn lớn, chỉ để lại ánh đèn ngủ mờ ảo.
Tần San hơi hé ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo-san-san-anh-hoi-han-roi/3652735/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.