Lăng Mặc Hàn muốn giúp cô lau đi nước mắt, nhưng vẫn là không vươn tay, anh cảm giác bản thân như không thở nổi: “San San, em thật sự không còn chút tình cảm nào với anh sao?”
Tần San đẩy Lăng Mặc Hàn ra, lau nước mắt: “Làm ơn, làm ơn buông tha cho tôi, tôi không muốn sống một cuộc sống như vậy, anh buông tha cho tôi đi.”
Tần San nói xong lời này, cô cảm giác toàn thân không còn chút sức lực.
Lăng Mặc Hàn gục đầu xuống, chậm rãi đứng lên, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em, San San, anh hiểu rồi, là lỗi của anh, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không động vào em.”
Tần San kéo chăn tới che lại thân thể, cô đưa lưng về phía Lăng Mặc Hàn, phần lưng không nhịn được run rẩy.
Lăng Mặc Hàn trong lòng mười phần khó chịu, quay đầu nhìn lại mấy lần, vốn định nói thêm vài câu nhưng vẫn không thể nói thêm lời nào, nhịn xuống tất cả lời muốn nói lập tức đóng cửa rời đi.
Tần San nghe tiếng đóng cửa mới xoay người lại, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, đôi mắt lại cay cay, nước mắt lại rơi nhiều hơn.
Cô rất ít khi khóc, nhưng vì Lăng Mặc Hàn đã khóc rất nhiều lần, cô không muốn tiếp tục khóc nữa, cô muốn mạnh mẽ hơn, vì bản thân, cũng là vì Xu Xu.
Tin tức Tần San quay về không biết làm sao lại được Bạch Giai Ninh biết được.
Bạch Giai Ninh nghe tin Lăng Mặc Hàn đã quay về thành phố liền vội vàng gọi điện thoại nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-vo-san-san-anh-hoi-han-roi/3651702/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.