Chương trước
Chương sau
Lăng Mặc Hàn muốn giúp cô lau đi nước mắt, nhưng vẫn là không vươn tay, anh cảm giác bản thân như không thở nổi: “San San, em thật sự không còn chút tình cảm nào với anh sao?”

Tần San đẩy Lăng Mặc Hàn ra, lau nước mắt: “Làm ơn, làm ơn buông tha cho tôi, tôi không muốn sống một cuộc sống như vậy, anh buông tha cho tôi đi.”

Tần San nói xong lời này, cô cảm giác toàn thân không còn chút sức lực.

Lăng Mặc Hàn gục đầu xuống, chậm rãi đứng lên, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em, San San, anh hiểu rồi, là lỗi của anh, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không động vào em.”

Tần San kéo chăn tới che lại thân thể, cô đưa lưng về phía Lăng Mặc Hàn, phần lưng không nhịn được run rẩy.

Lăng Mặc Hàn trong lòng mười phần khó chịu, quay đầu nhìn lại mấy lần, vốn định nói thêm vài câu nhưng vẫn không thể nói thêm lời nào, nhịn xuống tất cả lời muốn nói lập tức đóng cửa rời đi.

Tần San nghe tiếng đóng cửa mới xoay người lại, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, đôi mắt lại cay cay, nước mắt lại rơi nhiều hơn.

Cô rất ít khi khóc, nhưng vì Lăng Mặc Hàn đã khóc rất nhiều lần, cô không muốn tiếp tục khóc nữa, cô muốn mạnh mẽ hơn, vì bản thân, cũng là vì Xu Xu.

Tin tức Tần San quay về không biết làm sao lại được Bạch Giai Ninh biết được.

Bạch Giai Ninh nghe tin Lăng Mặc Hàn đã quay về thành phố liền vội vàng gọi điện thoại nhưng luôn không được nhận, cô ta lo lắng đi đến Lăng thị.

Mặc dù Bạch Giai Ninh biết tâm tư của Lăng Mặc Hàn đã không còn đặt trên người cô, nhưng đây là hy vọng cuối cùng, cho dù là liều mạng cô ta cũng phải liều mạng.

Sự nghiệp tụt dốc, làm dâu hào môn vỡ mộng, cô ta không thể nào chấp nhận hiện thực này.

Cô ta không chiếm được Lăng Mặc Hàn thì Tần San cũng tuyệt đối không thể đạt được.



“Mặc Hàn, Tần San cô ta trở về làm gì?” - Bạch Giai Ninh đẩy cửa đi vào, cô ta không ngụy trang mà căm hận nói.

“Tôi đón cô ấy về, mắc gì tới cô” - Lăng Mặc Hàn không ngẩng đầu, không kiên nhẫn trả lời.

“Mặc Hàn, anh thật sự muốn từ bỏ tình cảm lâu như vậy của chúng ta sao? Em có cái gì không bằng cô ta, cô ta có xinh đẹp như em không? Anh chán ghét em đến như vậy sao?” - Bạch Giai Ninh mười phần không cam tâm thua kém Tần San, rõ ràng đã biết rõ kết quả, nhưng cô ta là một minh tinh, một nữ nhân xinh đẹp như vậy lại thua một kẻ vóc dáng bình thường, gương mặt không xinh đẹp bằng, cô ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.

Cô ta hiểu rõ Lăng Mặc Hàn, anh ta không phải là người thích nói chuyện lặp lại lần thứ hai, nhưng Bạch Giai Ninh biết rõ còn cố phạm phải khiến anh ta càng thêm bực bội.

“Những gì cần nói, tôi đã nói, tôi không muốn lặp lại, cửa ở phía đó, tiểu thư, không tiễn.” - Lăng Mặc Hàn vẫn luôn có tính khí như thế, đối mặt với người không thích, một câu thừa thãi cũng không muốn cho.

“Mặc Hàn, là em sai, anh có thể cho em thêm một cơ hội không, em nhất định sẽ khiến anh yêu em lần nữa, trước đó là do em không hiểu chuyện nên từ bỏ tình cảm của chúng ta. Em lần này là vì anh mà trở về, những năm qua em vẫn chưa quên anh, anh nhất định phải cho em một cơ hội” - Bạch Giai Ninh nắm lấy cổ tay Lăng Mặc Hàn không chịu từ bỏ mà nói.

Trước khi đến cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng, dù dùng bất cứ phương pháp nào, chỉ cần còn một chút hy vọng, cô ta sẽ không từ bỏ Lăng Mặc Hàn.

Nhiều năm qua, trái tim cô ta luôn hướng về Lăng Mặc Hàn, cô ta thật sự yêu Lăng Mặc Hàn. Bạch Giai Ninh vốn nghĩ rằng sau khi quay lại, họ sẽ bên nhau như ngày xưa, nhưng Lăng Mặc Hàn chưa bao giờ đi quá giới hạn với cô ta khiến cô ta vô cùng bất an.

Câu hỏi của Bạch Giai Ninh không được Lăng Mặc Hàn trả lời, anh cầm điện thoại lên, lạnh giọng: “Gọi bảo vệ lên đưa Bạch Giai Ninh ra ngoài, về sau không cho phép cô ta đi vào phòng làm việc của tôi.”

Sắc mặt Bạch Giai Ninh nhất thời trở nên khó coi, cô ta siết chặt hai tay, tưởng rằng bản thân đủ hiểu rõ người đàn ông này, nhưng không ngờ bản thân lại phạm sai lầm.

Nếu thật sự đợi bảo vệ tới, cô sẽ lấy mặt mũi nào khi là một nữ minh tinh? Bạch Giai Ninh cân nhắc một chút, quyết định không vội, liền không quấy rầy Lăng Mặc Hàn nữa và tự ý rời khỏi Lăng thị.”

Khi Bạch Giai Ninh bước ra khỏi Lăng thi cách đó không xa có một chiếc ô tô bình thường, bên trong máy ảnh đang lấy nét và bấm máy liên tục.

Suy nghĩ Bạch Giai Ninh chuyển một lúc, Lăng Mặc Hàn bên này không được, cô ta phải thay đổi hướng, xoay người trực tiếp đi tới Tần thị.



Lăng Mặc Hàn mềm không được, cứng cũng không xong, không phải vì anh ta để ý Tần San sao, vậy cô ta liền tấn công đến Tần San.

Năm năm trước, cô ta không mất chút sức lực nào bức Tần San đi, năm năm sau, cũng có thể giống vậy.

Tần San vào Tần thị làm việc ngay từ đầu cũng không làm ở vị trí cao, mà muốn tự lực đi lên, cô làm ở một văn phòng lớn.

Bên trong văn phòng khá đông người, nhưng khá là trật tự, tất cả mọi người đều đang bận rộn công việc, trong phòng làm việc trừ tiếng lật giấy chỉ là thanh âm gõ bàn phím.

Khi Bạch Giai Ninh xuất hiện, Tần San có chút kinh hãi. Năm năm trôi qua, cô ta vẫn quanh quẩn trước mặt cô, mà khuôn mặt bảo trì rất tốt rất trẻ, thật đúng là có nghị lực.

“Nói chuyện với tôi đi.” - Mấy năm nay cô ta vẫn lăn lộn trong giới cho nên vẫn còn có chút tiếng tăm, khi Tần San đứng lên đã nghe một vài thanh âm kinh ngạc.

Tần San cực kỳ chán ghét cô ta, nhưng sợ cô ta làm chuyện gì khiến đồng nghiệp chú ý, Tần San không thích lời ra tiếng vào, không thể không đồng ý ra ngoài nói chuyện.

Ra một góc vắng người qua lại, hai người đứng đối diện nhau.

“Chị San San, chị rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi sao?” - Bạch Giai Ninh mang theo một nụ cười chế giễu, ra vẻ khoan dung nói.

Tần San ngẩn người, kinh ngạc liếc mắt, kỳ quái hỏi: “Nghĩ thông suốt cái gì?”

Bạch Giai Ninh cười nhạt không đáp, cố ý khiến Tần San thắc mắc, sau đó một lúc mới nói: “Mặc Hàn nói với tôi anh ấy cố ý đón hai mẹ con cô trở về, anh ấy rất vui vẻ, tôi nhìn ra anh ấy rất là thích đứa trẻ.”

Tần Ân nhíu mày, không khỏi lui lại, ánh mắt lập tức phòng bị: “Bạch Giai Ninh, cô muốn làm trò gì?”

“Tần San, cô cũng đừng quá kích động, Mặc Hàn cũng không phải là người không có đạo lý, anh ấy thấy đứa trẻ ở cùng cô lâu như vậy tình cảm hẳn rất sâu đậm. Anh ấy đã thương lượng với tôi, trước tiên để tôi làm mẹ nuôi trước để bồi dưỡng tình cảm.” - Bạch Giai Ninh càng nói thanh âm càng nhỏ, lộ ra vẻ áy náy: “Kỳ thật chuyện này là tôi có lỗi với Mặc Hàn, cô cũng biết, diễn viên là dùng thanh xuân, tôi hiện tại chưa thể sinh con cho anh ấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.