Lăng Mặc Hàn từ trong giấc mộng bừng tỉnh, quần áo bệnh nhân trên người sớm đã ướt đẫm mồ hôi, anh không nghĩ đến hóa ra bản thân sợ hãi sự thật này đến mức này.
Bị người đàn ông kia đâm chết, và hắn ta từ trong tay anh cướp Tần San đi.
Lăng Mặc Hàn cố gắng vực lại tinh thần, đây chỉ là một giấc mơ, nhìn xung quanh phát hiện bản thân lại đang nằm viện, Doãn Nhiên đã rời đi, bên cạnh là gương mặt nghiêm nghị của ba Lăng đang ngồi trên ghế nhìn anh chằm chằm.
“Ba…” - Lăng Mặc Hàn gọi một tiếng, cũng không nói thêm gì.
Ba Lăng nghiêm túc nhìn con trai, tức giận nói: “Con có còn muốn sống nữa không, vừa làm xong phẫu thuật lại đi uống rượu, con không có nghĩ tới còn có ba mẹ hả?”
“Sau này sẽ không như vậy.” - Lăng Mặc Hàn bất lực giải thích, mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân suy yếu vây quanh anh.
Ba Lăng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Lăng Mặc Hàn liền cưỡng chế tức giận không muốn mắng thêm. Đứa con trai này càng ngày càng không coi cơ thể bản thân ra gì.
Năm năm qua, Lăng Mặc Hàn cắm đầu vào công việc đem Lăng thị vụt tới trở thành một tập đoàn không ai địch nổi.
“Mấy ngày nay con hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng có bận tâm việc của công ty nữa. Chờ con khỏe lại rồi hãy nghĩ tới làm việc, Lăng gia chúng ta chỉ có một mình con là độc đinh.” - Ba Lăng ngoài miệng thì mắng, trong lòng thì vô cùng lo lắng.
Lăng Mặc Hàn không nói một lời, trong mắt không che giấu được sự cô đơn.
Ba Lăng lắc đầu đứng lên muốn rời đi, Lăng Mặc Hàn đột nhiên gọi ông lại: “Ba, mấy năm nay ba một mực giúp đỡ Tần San tránh con, con dù sao cũng là con của ba, ba định sẽ giấu con tới khi nào?”
Ba Lăng trầm mặc một lúc, trấn định lại nói: “Con còn dám mở miệng à, chúng ta và Tần gia là thế giao, con vậy mà đối xử với con gái nhà người ta như thế, ba lừa con thì làm sao? Chẳng lẽ mặc kệ cho con tiếp tục khi dễ con bé tiếp sao?”
“Năm đó nếu Tần gia không giúp đỡ nhà chúng ta vượt qua nguy cơ, con nghĩ Lăng thị có ngày hôm nay không? Con vậy mà không đối tốt với con bé, con chính là khiến ta mất hết mặt mũi với Tần gia.”
Lăng Mặc Hàn nhếch môi nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Cho nên, ba liền để cô ấy tìm một người đàn ông khác, sinh con, ba, ba có biết là con và cô ấy con không có ly hôn không? Cô ấy làm như vậy là không hợp pháp, ba không ngăn cản mà còn giúp cô ấy, đó chính là hại cô ấy.”
“Các con còn chưa ly hôn sao?” - Ba Lăng kinh ngạc.
Lăng Mặc Hàn nhìn về phía cửa sổ, cười khổ một tiếng: “Cô ấy ký vào thỏa thuận ly hôn, nhưng con không có ký.”
“Chẳng phải con luôn mong muốn được ly hôn với con bé sao.” - Ba Lăng khó hiểu nhìn con trai.
Lăng Mặc Hàn không khỏi nhớ tới những gì mình đã làm trong quá khứ, trong lòng tràn ngập hối hận.
Anh thừa nhận, cho tới bây giờ anh mới biết Bạch Giai Ninh năm đó bỏ anh rời đi là vì sự nghiệp của cô ta, nhưng anh lại đem mọi trách nhiệm đổ lên thân Tần San. Anh chưa bao giờ nói một lời tử tế hay cẩn thận nhìn Tần San một lần. Hiện tại, Lăng Mặc Thần cực kỳ hối hận… nhưng ngay cả ba của anh cũng không muốn giúp anh.
Mọi chuyện đều đã quá muộn rồi.
“Cũng không phải tại tên khốn nạn như con không biết trân trọng con bé. San San đối với con là toàn tâm toàn ý, nhưng con thì sao, không phải muốn ở cùng người phụ nữ kia sao, còn khiến San San bị tổn thương.”
“Cho nên bây giờ cô ấy muốn trả thù con, ở bên một người đàn ông khác, con sinh con gái cho hắn.”
Cho dù trong lòng đã quyết định sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô, nhưng nghĩ đến người đàn ông đó và đứa bé trẻ đó, anh lại đố kỵ đến phát điên.
Đàn ông?
Ba Lăng có chút sững sờ, suy tư một chút, lúc sau mới chợt nhớ ra người đàn ông bên cạnh Tần San.
“Con tìm thấy con bé rồi?” - Ba Lăng đột nhiên kinh hãi.
Ông và Tân gia liên kết đem Tần San giấu đi, vốn cho rằng sẽ không có chút nào dấu vết, không nghĩ vậy mà bị con trai tìm được, xem ra là ông và lão Tần không chịu tự nhận đã già liền không được.
Lăng Mặc Hàn nhìn thần sắc cảnh giác của ba Lăng, cắn răng nói: “Ba, không cần phải mang cô ấy giấu đi chỗ khác, con sẽ không quấy rầy cô ấy, ba yên tâm đi.”
Từng lời từng nói ra, Lăng Mặc Hàn đều hận không thể đem đầu lưỡi mình cắn rơi.
“Con không phải đi tìm năm năm rồi sao? Hiện tại tìm được tại sao lại không đi gặp?” - Ba Lăng nghi ngờ hỏi
Lăng Mặc Thần nhìn xa xôi lên trần nhà, ánh mắt rơi vào cô đơn cực hạn: “Con sẽ ly hôn với cô ấy, sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô ấy, để cô ấy và người đàn ông kia sống thật tốt bên nhau.”
Ba Lăng cau chặt lông mày, ông đột nhiên thật khó hiểu con trai mình, đứa con trai này cuối cùng là muốn làm cái gì.
Cái thái độ này không hề giống là có thể buông tay San San, nhưng vì sao đã tìm được, lại còn muốn để con bé đi với người khác.
“Con đối với đứa trẻ kia có ý kiến à?”
“Ba, đứa bé kia không quan trọng, ba cảm thấy vì đứa bé mà con có thể từ bỏ người phụ nữ con yêu sao?” - Lăng Mạc Hàn cười khổ, tiếp tục nói: “Cô ấy ở cùng người đàn ông kia, hạnh phúc hơn so với khi ở với con.”
Nói xong lời này, anh cảm thấy dường như tất cả tự tôn đều biến mất, nhưng hẳn không nhìn vào hiện thực, Tần San cùng người đàn ông kia ở cùng nhau rất vui vẻ.
Ba Lăng nhìn thấy con trai như vậy, gật gù suy nghĩ rất lâu.
Cuối cùng, ông quyết định nói ra: “Vì con là con trai của ba, ba quyết định sẽ giúp con một lần đi.”
Lăng Mặc Hàn rơi vào tuyệt vọng, nhắm mắt lại nằm ngửa trên giường như cái xác không hồn: “Muộn… tất cả đều quá muộn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]