Chương trước
Chương sau
Sau khi cúp điện thoại, Lăng Mặc Hàn ngồi liệt ở trên ghế sô pha, nhìn về cánh cửa ra vào… hắn thật muốn chờ bóng dáng Tần San mở cửa bước vào.

Hắn nhìn một vòng căn nhà rộng lớn bây giờ chỉ còn một mình hắn, vô thức nhìn vào phòng bếp, trong sự hốt hoảng nghe được thanh âm của Tần San đang gọi hắn, hắn không khỏi đứng lên lao vào phòng bếp.

Bên trong phòng bếp trống trãi, Lăng Mặc Hàn đi tới tủ lạnh mở ra, bên trong chẳng có gì, chỉ còn một ít bia lạnh đặt chỉnh tề một góc, hắn bỗng nhiên thật muốn uống ly nước ép trái cây kia.

Mở ra một lon bia, uống một hơi lớn, lời nói của ba Lăng chính là đâm vào nội tâm của hắn, một sự thật mà hắn không muốn tin tưởng. Mặc kệ hắn có muốn hay không muốn, Tần San cũng sẽ không trở về bên cạnh hắn, nghĩ vậy, hai mắt Lăng Mặc Hàn mệt mỏi nhắm lại.

Đột nhiên, điện thoại của Lăng Mặc Hàn vang lên, còn không kịp nhìn xem người gọi đến, vội vàng nhận cuộc gọi: “Đã tìm được chưa?”

Bạch Giai Ninh ngẩn người, giả vờ như không nghe đến dịu dàng nói: “Mặc Hàn, là em, em đến văn phòng tìm anh nhưng anh không có ở đây, anh ăn cơm chưa? Em biết một nhà hàng rất ngon, chúng ta cùng đi nhé.”

Đôi mắt tràn ngập mong chờ của Lăng Mặc Hàn lập tức sụp xuống, sắc mặt có chút khó coi, thật lâu không trả lời.

“Mặc Hàn…” - Bạch Giai Nịnh nhẹ giọng gọi.

Ánh mắt Lăng Mặc Hàn có chút lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: “Bạch Giai Ninh, cô đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, không đáng, cô đi tìm… hạnh phúc của mình đi.”

Những lời của Lăng Mặc Hàn, vô tình đánh vỡ những gì Bạch Giai Ninh tân lực tạo dựng, đem hắn cùng cô ta vạch ra giới hạn.

Bạch Giai Ninh không biết phải làm sao, giọng nói bất an khẩn trương: “Mặc Hàn, anh đã quên tình cảm giữa chúng ta sao? Hiện tại đã không còn ai ngăn cản chúng ta, đã lâu như vậy trôi qua, chúng ta vất vả lần nữa tìm thấy nhau, chúng ta phải trân quý cơ hội lần này.”

“Xin lỗi, tôi đối với cô sớm đã không còn tình cảm.” - Lăng Mặc Hàn tựa đầu ra sau ghế sô pha, nhàn nhạt mệt mỏi đáp.

“Mặc Hàn, anh có phải còn giận em năm đó bỏ đi nước M, nhưng mà anh có biết không, thế giới không có anh đối với em thật sự khó khăn.”

“Rất xin lỗi.” - Lăng Mặc Hàn nói xong liền vô tình cúp điện thoại.

Người đàn ông này cho tới bây giờ đều như vậy, chỉ cần hắn mất đi hứng thú đều trở nên lãnh khốc vô tình.

Bạch Giai Ninh muốn níu kéo, nhưng Lăng Mặc Hàn không cho cô ta chút cơ hội nào, dù gọi thêm mấy cuộc hắn cũng không nhận.



Trong mắt Bạch Giai Ninh hiện lên oán hận, sắc mặt lạnh lùng gọi điện cho người đại diện nói: “Liên hệ với phóng viên, tôi muốn đưa tin tức… vì sao à? Thông báo lần này tôi về nước vì tình yêu, đương nhiên là muốn mượn tin tức này để tăng độ nóng của mình lên.”

…….

Lăng Mặc Hàn từ ngày đó nếu có thời gian rãnh liền đi uống rượu, trong tủ lạnh cũng không có thứ gì khác ngoài bia, ban đêm không ngủ được liền uống, mỗi lần tỉnh lại vào buổi sáng đều phát hiện bản thân đang nằm trên ghế sô pha.

Nhưng lần này, hắn đang nằm ở bệnh viện.

“Lăng Mặc Hàn, 32 tuổi, chuẩn đoán sơ bộ là do uống rượu quá độ dẫn đến thủng dạ dày cấp tính.” - Bác sĩ và y tá cùng nhau nói về tình huống của bệnh nhân.

Lăng Mặc Hàn nằm nghiêng bên trái, ý thức mơ hồ, sắc mặt trắng bệch, cả người cuộn tròn rút vào một chổ, hắn cảm nhận được cơn đau từ dạ dày cực khó chịu.

“Chuẩn bị cắm vào khí quản, truyền dịch vào, người nhà tới chưa?” - Bác sĩ cấp cứu vội vàng hỏi y tá.

“Đang trên đường đến.”

“Vậy cắm ống thông dạ dày vào trước đi.”

Lăng Mặc Hàn bị một đám đông vây lại, đột nhiên cảm thấy có một vật lạ chui vào mũi, càng cố nuốt, cổ họng càng khó chịu.

“Được rồi, dùng thuốc giảm đau đi.” - Bác sĩ ra lệnh cho y tá,

Thuốc giảm đau được bơm vào, chỉ chốc lát Lăng Mặc Hàn cẩm thấy không còn đau đớn như vậy, liền chậm rãi nhắm mắt lại.

“Dựa vào triệu chứng và biểu hiện, phán đoán chính là thủng dạ dày cấp giai đoạn 1. Đưa bệnh nhân đi chụp X-quang đi.” - Bác sĩ nói xong vội vàng đi viết hồ sơ bệnh án.

Mười lăm phút sau, bác sĩ nhìn phim chụp, giọng điệu nghiêm túc: “Đúng là chứng thủng dạ dày cấp do loét dạ dày, chuẩn bị tiến hành phẩu thuật, người nhà đâu rồi? Tại sao còn chư tới?”

“Đã đến rồi.”

“Ký tên đi.”



Ký xong, Lăng Mặc Hàn lập tức được đưa vào trong phòng phẫu thuật.

“Lại là thủng dạ dày cấp, người trẻ tuổi bây giờ đúng là không thương tiếc thân thể.” - Lăng Mặc Hàn trước khi mất đi ý thức, nghe được nho nhỏ thanh âm như vậy.

Bạch Giai Ninh đang ở studio nghe tin Lăng Mặc Hàn nhập viện, hóa trang cũng không kịp tẩy, không để ý người đại diện gọi về, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Khi cô ta đến bệnh viện, Lăng Mặc Hàn đã kết thúc phẫu thuật, đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh.

“Mặc Hàn.” - Xung quanh không có người nào, Bạch Giai Ninh dùng giọng điệu nũng nịu mà gọi.

Lăng Mặc Hàn hai mắt nhắm lại, dưới mắt có quầng thâm, dường như đã lâu rồi không có một giấc ngủ thoải mái.

Năm năm qua, Lăng Mặc Hàn đưa Lăng thị đi đến đỉnh cao, trở thành doanh nghiệp bật nhất thành phố.

Vì công việc, hắn không ăn không ngủ, vì tiếp khách, hắn có thể bay đi khắp nơi, cùng bọn họ uống rượu đến thủng dạ dày.

Hắn cứ như vậy lao đầu vào công việc không tiếc mạng sống và thời gian của mình, dường như hắn không biết làm cách nào khác, nhưng dù là có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể lấp đầy khoảng trống to lớn trong lòng.

Bạch Giai Ninh lặng lẽ nhìn Lăng Mặc Hàn đang ngủ, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, thật sao có thể ngủ lâu như vậy.

Cánh tay của Bạch Giai Ninh đột nhiên bị ai đó nắm lấy, ngẩng mặt nhìn lên liền thấy người đại diện thở hổn hển.

“Cô từ studio chạy tới đây chỉ vì cái người bệnh này. Cô có biết khi cô bỏ đi đạo diễn nổi trận lôi đình. Đây là vai diễn mà tôi vất vả tranh được cho cô, cô có thể có một chút tố chất diễn viên được không?” - Người đại điện tận lữ hạ giọng mà gầm nhẹ.

Bạch Giai Ninh không chút hối cải, lập tức, tự tin nói: “Bạn trai tôi bị bệnh, tôi không thể đến xem anh ấy được sao? Tệ nhất thì tôi sẽ xin nghỉ phép sau, bọn họ có thể quay cảnh khác mà.”

“Cô nói cái gì vậy, tất cả bối cảnh diễn viên đều chuẩn bị kỹ càng cảnh diễn của cô, cô bây giờ ở đây nói quay cảnh người khác trước.” - Người đại diện ngữ khí không khỏi nâng giọng: “Nếu cô là minh tinh hạng nhất còn dễ nói chuyện, nhưng bây giờ cô chỉ là một diễn viên hạng ba hạng bốn, lấy cái gì để nói chuyện đây.”

Bạch Giai Ninh nhìn thấy người kia đang thật sự tức giận, liền hạ giọng nũng nịu: “Nhưng là do tôi quá lo lắng cho anh ấy.”

Người đại diện cũng không cho qua, hừ lạnh: “Bạch Giai Ninh, chuyện cô ở nước ngoài lăn lộn sống không nổi hiện tại đã không còn là bí mật. Rất nhiều người trong ngành đang truyền tai nhau, danh hiệu nữ diễn viên quốc tế đã không dùng được nữa. Bây giờ nếu có tin xấu truyền ra, danh tiếng của cô liền hủy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.