Nghĩa trang Trình gia, thời tiết se lạnh, mây trời âm u, gió kéo theo làn mưa bụi rơi xuống.
La Thư Anh đứng yên lặng trước mộ phần được bao phủ bởi cẩm thạch đen, vô cùng kiên định, lại quá mức lạnh lẽo.
Khác với suy tính của mọi người, La Thư Anh bình tĩnh đến đáng sợ.
La Cao Ngọc đứng bên cạnh cô, bên tai chỉ còn nghe tiếng gió.
Lưu Úy che ô cho La Thư Anh, trầm giọng lên tiếng.
"Chị dâu, xin nén đau thương"
Đúng ra, La Thư Anh vốn chưa từng thực sự là người của lão đại. Nhưng một tiếng "chị dâu" này, họ gọi đến thân quen, nhất thời không sửa nữa, La Thư Anh đối với việc xưng hô như vậy cũng không trách cứ gì.
La Thư Anh hơi cúi người, áp trán lên mặt bia mộ.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đã tìm kỹ chưa?"
"5 ngày 5 đêm toàn lực bí mật lục soát ngọn núi. Kết quả..."
Hơn nữa, đó là một vụ nổ lớn. Đến cảnh sát bắc kinh cũng đã ra kết luận rồi, đem hồ sơ vụ án của ZED vào hàng tuyệt mật bảo quản, không có cách nào phá gỡ nữa.
Tay cô chạm lên mặt đá lạnh ngắt, một ngôi mộ trống rỗng lại có thể khiến người ta đau đớn như vậy.
Hay bởi vì sự ra đi quá thiệt thòi của Trình Vương mới là thứ khiến lòng cô đau đớn.
Cuộc gọi cuối cùng, hắn còn cười với cô. Cuộc gọi cuối cùng, hắn còn hát cho cô.
Cuộc gọi cuối cùng, hắn nói sẽ tới thăm cô.
"Trà Xanh, anh nói dối"
Năm ngón tay La Thư Anh siết chặt, vung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc/1245539/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.