"Nói chuyện xong rồi?"
Thiên Trường Khanh thấy cửa phòng mở ra, lập tức tiến lại đỡ lấy Vũ Lam Ân.
Nhìn bộ dạng của cô như này, trong lòng hắn vô cùng đau xót.
Vũ Lam Ân cũng không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái.
Thiên Trường Khanh không nói lời hai đã bế bổng cô lên.
"Em tự đi được."
"Yên lặng. Chúng ta về nhà"
Sắc mặt hắn có chút đáng sợ. Vũ Lam Ân thấy hình như hắn là đang nổi giận với cô rồi.
Cũng đúng, người như cô rất dễ khiến người khác phải nổi giận. Đột nhiên Vũ Lam Ân thấy thương Thiên Trường Khanh.
Cô thương hắn lựa chọn ở bên cô, thật sự đã cực khổ cho hắn rồi.
"Ngủ một chút đi, ngoan."
Vũ Lam Ân nhắm mắt, vùi mặt vào lồng ngực của Thiên Trường Khanh, đáy lòng ấm áp, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
"Hỏi thủ tục cho Triệu Minh xong rồi sao?"
Xuống đến tầng một, Thiên Trường Khanh gặp Triệu Quân vừa từ trong phòng đi ra.
"Đã xong rồi. Chỉ cần đi nộp thêm viện phí cho quá trình trị liệu đặc biệt nữa"
Nhìn đến Vũ Lam Ân một chút, Triệu Quân nói tiếp.
"Chị ấy đã vất vả nhiều rồi."
"Anh đưa Ân Ân về trước, hai ba hôm tới sẽ quay lại. Chú lưu ý La Thư Anh một chút, nếu giờ cô ta còn có ý định bỏ đi..."
Thiên Trường Khanh bỏ lửng câu nói ở đó. Nếu giờ La Thư Anh còn có ý định bỏ đi, hắn sẽ không thể cứ vậy đứng nhìn.
Vũ Lam Ân mê man thiếp đi trong vòng tay, người phụ nữ của hắn vì La Thư Anh cực khổ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc/1245517/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.