"Em đang nghĩ gì?"
"Trống rỗng."
La Thư Anh bình thản đáp lời Trình Vương, thanh âm không hề biểu lộ bất kì cảm xúc nào. Cột đèn giao thông trước mặt nhảy qua màu đỏ, Trình Vương giảm tốc độ xe rồi từ từ dừng lại. Nhìn sang La Thư Anh vẫn đang trầm mặc, mưa bên ngoài tạt vào cửa kính xe, vỡ tan rồi lăn dọc theo từng hàng dài.
La Thư Anh còn nhớ, ngày cô lên xe hoa cùng Tần Ngạo, cũng là một ngày mưa dữ dội như vậy. Hôm nay, mưa rơi, người đã không còn nước mắt để chảy, thế nhưng tim lại cứ nhức nhối, bi thương quả thật giống như một sợi thép gai, đã xuất hiện sẽ lập tức bền bỉ siết lấy tâm can con người, không thể thoái thác, không thể trốn chạy, mặc cho máu nhỏ từng giọt, từng giọt, vắt kiệt những hồi ức, cảm xúc tươi đẹp nhất có thể còn lại.
Hôm nay, người cùng cô ngồi trên một chiếc xe dưới mưa, không phải là Tần Ngạo. Nơi cô đến, cũng không phải là thánh đường nguy nga, tráng lệ ngày ấy.
Họ, ở hai hướng khác nhau, bằng hai cách khác nhau, lúc này đang cùng đi đến tòa án Bắc Kinh.
"Em có tiếc không?"
"Có."
Trình Vương nhấn chân ga, xe chạy thẳng trên đường quốc lộ.
"Mỗi một cuộc tình đi qua, chắc chắn sẽ để lại nuối tiếc. Ai nói không tiếc, chỉ là lừa mình dối người. Chúng ta tiếc cho tình yêu đã trao đi, cho tuổi trẻ, cho hồi ức tươi đẹp, cho cảm xúc trong trẻo. Hoặc tất cả gom lại, cũng có chăng chỉ là tiếc vì đã không thể bình bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc/1245509/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.