(Vì có bạn hỏi nên mình nhắc lại lịch đăng truyện cụ thể là vào thứ 2-4-6 trong tuần nhé, nhưng mấy bữa gần đây mình hay có công việc chất tùm lum cần giải quyết nên mình thường đăng sai lịch. Nhưng yên tâm là mình vẫn nhớ và sẽ bù đầy đủ khi có thời gian rảnh ngay. Vì vậy các bạn hãy thương xót cho cái thân già của tui huhu T_T.)
***
Vũ Lam Ân trở về nhà vào khá khuya, lúc này đúng ra La Thư Anh đã đi ngủ nhưng đèn phòng vì sao vẫn còn sáng.
"Có lẽ nào..."
Đôi giày cao gót bị cô vứt qua một bên, Vũ Lam Ân vội vã mở cửa chạy lên tầng, hi vọng không phải như những gì cô đang nghĩ.
Cửa kính bị đập vỡ, đồ đạc trong phòng lộn xộn như vừa có một cuộc giằng co kịch liệt, quần áo và vật cá nhân trong tủ đồ của La Thư Anh bị lấy đi sạch sẽ cuốn sổ và cây bút của La Thư Anh bị văng vào một góc, Vũ Lam Ân tiến đến nhặt lên. Vài nét chữ run rẩy
[Cứu em với, Tần...]
Mấy chữ sau định viết có thể không kịp nữa, chỉ còn lại một đường gạch dài đến cuối trang. Vũ Lam Ân nổi giận, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, lời nói rít qua kẽ răng.
"Tần Ngạo, mày quả thật không phải con người."
Bóng tối phủ mất tầm nhìn, hôm nay trời không có trăng, chỉ có từng đợt gió lạnh. Cảm giác như trời sắp vào đông. La Thư Anh nhìn theo khoảng sáng mờ duy nhất từ cửa sổ sát đất trong phòng, bước về phía đó. Sợi dây xích từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc/1245455/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.