"Bà xã, em không thương anh à?"
"Bà xã, bà xã, nếu hôm nay em không xuống gặp anh. Anh sẽ..."
Sẽ cái gì đó tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng Thiên Trường Khanh liên tục gào lên như muốn cả dãy phố đều có thể nghe thấy giọng hắn. Sau đó, thấy bên trên không có hồi âm, hắn lấy điện thoại bấm số gọi.
"Da mặt của anh cũng thật dày. Còn không mau về."
"Bà xã, nói cho em biết. Anh thấy trời gió lớn, hình như sắp mưa to. Em không định nhẫn tâm để anh đứng đây dầm mưa chứ."
"Tổng giám đốc Thiên, xin lỗi để anh thất vọng. Nhưng tôi thực sự là nhẫn tâm như vậy đấy."
Vũ Lam Ân hờ hững đáp, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười miệt thị của cô khi nói câu ấy. Một tiếng sấm kéo dài chen ngang khoảng lặng của cuộc điện thoại, Thiên Trường Khanh thở dài.
"Bà xã, nếu em không xuống gặp anh. Anh nhất định sẽ không quay về. Còn nữa, từ ngày mai anh thật bận muốn chết, không thể tối nào cũng chạy xe qua 2 thành phố để đến gặp em được."
Giọng Thiên Trường Khanh nghe vô cùng đáng thương, vậy mà người phía bên kia không có vẻ gì là mềm lòng, hừ giọng nghiêm khắc: "Ai là bà xã của anh. Vô lại"
Nói xong câu đó, cô dứt khoát tắt điện thoại, gió lùa một trận qua cửa sổ, quả thật trời sắp đổ mưa. Thiên Trường Khanh ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại tối đen, đi sang bên trái, rồi đi qua bên phải, lại quay về bên trái. Căn phòng ở lầu 3 không còn sáng đèn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc/1245437/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.