Đêm ấy Tử Đằng và Phùng Đức Cường nghỉ ngơi tại nhà họ Hoa.
Đây cũng là chuyện hy hữu vì Tử Đằng nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý.
Việc Phùng Đức Cường chịu ở lại cũng có nghĩa rằng anh đã thực sự coi đây là nhà của mình.
Vào lúc đồng hồ điểm 12 giờ đêm, Tử Đằng thức giấc bởi tiếng xe của Tuyết Mai.
Cô mở mắt ra có chút suy nghĩ mông lung.
Phùng Đức Cường cũng thức dậy trở mình phát hiện Tử Đằng đã thức liền vòng tay ôm lấy cô: "Sao vậy? Không ngủ được à?"
Tử Đằng khẽ thở dài vì bận suy nghĩ mông lung.
Nhưng sau đó cô quyết định nói với anh: "Tuyết Mai em ấy vừa từ nhà của anh Minh Hải về.Có lẽ chúng ta sẽ sớm được tham dự hôn lễ của em ấy"
"Em vẫn còn luyến tiếc sao?"
Phùng Đức Cường có hơi nghỉ ngại.
Tử Đằng lắc đầu: "Không phải luyến tiếc, chỉ là bây giờ nhìn lại tất cả những chuyện đã xảy ra cứ như mộng như huyễn không thật vậy.
Như một cuốn phim mà em lại là nhân vật chính trong đó.
Nhưng sự việc lại có những điểm không hề bình thường, cứ như có một bàn tay nào đó sắp đặt tất cả.
Mà cũng có thể là em đã suy nghĩ quá nhiều chăng?"
Trong đêm tối, vầng trán của Phùng Đức Cường nhíu lại.
Thật ra cho dù như thế nào thì cũng là anh có góp một phần sức phá hoại mối quan hệ giữa Tử Đằng và Minh Hải.
Mặc dù là vô tình nhưng cũng không thể phủ nhận là vì anh.
"Sẽ ra sao nếu em biết tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc-voi-chong-phuc-hac/1182362/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.