Tô Nhược kí tên mình lên đơn li hôn . Lúc này cô vô cùng dứt khoát vì cô đã hạ quyết tâm . Nhưng khi thu tay lại , nước mắt cô lại rơi xuống . Tô Nhược ngồi thụp xuống , trước mắt người mình yêu , cô tháo gỡ tất cả sự mãnh mẹ mà khóc . Tô Nhược khóc như một đứa trẻ , khóc cho vơi đi , khóc cho nhẹ lòng , khóc cho tình yêu đơn phương của mình , khóc cho tất cả những gì cô đã làm .
Hàn Duật nhìn người con gái mình mang hận thù đang khóc không hiểu sao nảy sinh ra sự thương cảm . Vì dù gì cô cũng là con gái , vì dù gì cô cũng yêu anh . Nhưng giữa Tô Nhược và Hàn Duật lại có vô vàn khoảng cách ngăn cản khiến mãi mãi hai người như thêt đường thẳng song song , không có cách nào đến được với nhau .
Đêm hôm đó , hai con người mang hai nỗi muộn phiền mà thẫn thờ , mà mệt mỏi .
———————
Sáng hôm sau , bình minh lên từ rất sớm .
Hàn Duật cầm cốc cafe bước xuống sảnh đã nhìn thấy Tô Nhược kéo vali rời đi .
- " Tô Nhược "
Hàn Duật vội vàng gọi . Lúc này anh vô cùng sợ , một nỗi sợ vô hình bỗng nhiên bao chùm anh .
Tô Nhược quay đầu lại , khó hiểu nhìn anh . Khuôn mặt Tô Nhược hiện rõ sự mệt mỏi , tiều tuỵ sau một đêm dài .
- " Dạ ? Có chuyện gì sao ? "
Hàn Duật hơi bối rối . Anh tiến lại gần phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-tan-khoc-tong-tai-lanh-khoc-cau-xin-buong-tha/740426/chuong-4.html