Chương trước
Chương sau
"Anh anh không nhận biết em sao?" Quách Dung vô luận như thế nào cũng không tiếp thụ nổi "Không không thể nào! Anh làm sao có thể không nhận biết em chứ?"
Cuối cùng, thanh âm Quách Dung đều có chút bén nhọn, có chút chói tai!
Lục Hạo Đình nhướng mày một cái, cảm giác cô gái này đầu óc có bệnh!
Nơi này Giang Châu hắn được điều tới thời gian không lâu, bình thường đại đa số thời gian hắn đều là ở bộ đội, nơi này là bệnh viện, hắn tổng cộng sẽ tới qua mấy lần, người quen biết vốn là ít.
Trí nhớ hắn chính là khá hơn nữa, cũng không có khả năng đem tên mỗi người bác sĩ y tá nào cũng nhớ chứ?
Hơn nữa, rất nhiều người đều là mang khẩu trang che mặt, căn bản không thấy rõ mặt, có lúc đều giống nhau không sai biệt lắm.
Giữa hai hàng lông mày của Lục Hạo Đình xuất hiện tia tức giận "Tôi hẳn nên biết cô sao?"
Thanh âm này, lạnh nhạt để cho Quách Dung không tiếp thụ nổi!
Mọi người trong đại viện thật ra thì đều biết Lục Hạo Đình, nhưng người chân chính cùng hắn tiếp xúc qua, thật rất ít!
Nhất là, cô gái này!
Lúc hắn còn nhỏ là thời điểm trong miệng gia trưởng đều nói về hắn với các đứa nhỏ trong nhà, tất cả mọi người trong đại viện cơ hồ đều nghe qua đại danh hắn, nhưng cùng hắn tiếp xúc nhiều nhất vẫn là mấy đứa trẻ ưu tú từ nhỏ trong đại viện kia, với mấy người lăn lộn trong quân đội!
Hắn là thiếu niên già dặn, một chút cũng sẽ không bởi vì còn trẻ sẽ để cho người ta cảm thấy hắn ngây thơ, cho nên trong bóng tối có rất nhiều cô gái cũng thích hắn, thậm chí còn một số cô gái lớn tuổi hơn cũng vẫn thích hắn.
Qua nhiều năm như vậy, cơ hồ liền chưa nghe nói qua có cô gái lọt vào mắt hắn, toàn bộ đại viện có biết bao nhiêu cô gái thích hắn như vậy, mọi người cũng chỉ có thể thầm mến.
Lần này, cô ở bệnh viện thấy bên người hắn có một cô gái, cái này đã đủ để cho cô khổ sở rồi, nhưng là tiếp xúc nhiều ngày như vậy, cô cho là cô rốt cuộc cùng những cô gái kia thích Lục Hạo Đình là không giống nhau!
Hôm nay, cô lại lấy được là cái nhìn lạnh lùng như vậy của Lục Hạo Đình mà đáp lại cô.
Mấy ngày nay bởi vì cô cùng hắn tiếp xúc, bởi vì một cái ánh mắt hắn, cô đều phải hưng phấn thật lâu!
Mỗi ngày nghĩ về lối ăn mặc của mình, vì có thể mỗi ngày tới để cho hắn thấy mặt tốt đẹp nhất của cô, kết quả
Hắn lại không nhận biết cô sao?
A!
Quách Dung cảm thấy châm chọc không thôi!
Nước mắt Quách Dung cũng nhanh rơi xuống, trong hốc mắt đầy nước, nhưng lại cố nén không cho chảy xuống.
"Lục Hạo Đình, anh cố ý có phải hay không? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, rõ ràng chính là cùng nhau lớn lên, anh làm sao có thể không nhận biết em chứ? Anh anh anh làm sao có thể đối với em như vậy?"
Thanh âm này, khẩu khí này, giống như hình dáng một oán phụ, thật giống như Lục Hạo Đình đối với cô ta làm cái chuyện gì ác độc không tha phản bội cô ta vậy!
Cửa phòng bệnh mở, Quách Dung vừa nói như vậy, ngoài cửa có mấy y tá quèn đi ngang qua toàn đều nhìn về bên này.
Khóe miệng Cố Vân Tịch quất thẳng tới!
Lục Hạo Đình chính là hoàn toàn ngây người!
Từ nhỏ cùng nhau lớn lên?
Hắn làm sao không nhớ?
Nhất là bộ dáng của đối phương, thật giống như còn cùng hắn rất quen, giọng điệu này, vẻ mặt này, giống như hắn là một kẻ phụ tình người khác vậy!
Cái này làm cho từ trong lòng Lục Hạo Đình chán ghét!
"Xin lỗi, mời cô tự trọng, tôi căn bản không biết cô là ai, đừng nói gì đến từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đừng ở chỗ này đánh lừa người khác, muốn đổ oan cho tôi, tôi cũng không tính khí tốt như vậy, đi ra ngoài!"
Lục Hạo Đình nếu quả thật tức giận, hình dáng kia lạnh lùng ác liệt, vẫn là rất dọa người.
Quách Dung bị thái độ hắn hù dọa nên bị thương tổn hoàn toàn, lần này, nước mắt cũng không nhịn được nữa rơi xuống.
Thấy Cố Vân Tịch một bên, lại nhìn hình dáng Lục Hạo Đình lạnh nhạt, Quách Dung trong lòng cực hận Cố Vân Tịch, nhưng là giờ phút này, cô ở chỗ này cũng đợi không được nữa.
Chỉ có thể hung tợn đối với Cố Vân Tịch nói: "Cô chớ đắc ý!"
Gào xong, cô xoay người rời đi.
"Đứng lại!"
Quách Dung còn chưa đi ra mấy bước, liền bị Lục Hạo Đình quát.
Quay đầu, liền thấy Lục Hạo Đình ngồi ở trên giường bệnh, mặt mũi lạnh lùng, trong ánh mắt mang một cổ sát khí!
"Cô rốt cuộc là người nào? Mặc cả người quần áo chẳng ra gì như vậy, còn chạy tới cùng tôi nói một đống lời không giải thích được, quản lý bệnh viện quân y lúc nào kém như vậy chứ? Người nào cũng có thể lăn lộn tiến vào sao? Viện trưởng các người đâu rồi?"
Cuối cùng một câu nói kia, là hỏi những y tá ở cửa xem náo nhiệt kia.
Thân phận Lục Hạo Đình không bình thường, thời điểm làm phẫu thuật đều là Đàm Bay tự mình an bài, người như vậy tuyệt đối không phải là đơn giản, cho nên lúc này Lục Hạo Đình động một cái giận, y tá quèn bên ngoài cũng dọa sợ không nhẹ.
Hắn hỏi viện trưởng một chút, liền có người muốn chạy đi tìm viện trưởng!
Cố Vân Tịch vội nói: "Cô ấy quả thật không phải là bác sĩ ở bệnh viện, nhưng cũng không phải tự động tiến vào, cô ấy là đệ tử thầy Chu, tới chung giáo sư Chu làm trợ thủ."
Lục Hạo Đình sững sốt một chút, Chu Minh?
Bất quá rất nhanh, Lục Hạo Đình liền phục hồi tinh thần lại "Coi như là đệ tử thầy Chu, cũng không thể không nói xin lỗi."
Lục Hạo Đình nhìn về phía Quách Dung "Nói xin lỗi!"
Quách Dung sững sốt một chút! Hoàn toàn không hiểu Lục Hạo Đình có ý gì.
Mâu quang Lục Hạo Đình càng lạnh hơn "Làm sao? Cô bất thình lình rống với Vân Tịch một tiếng, em ấy chọc cô sao? Để cho cô nói xin lỗi cô còn không muốn?"
Lúc này, Quách Dung mới phản ứng được, Lục Hạo Đình là bảo vệ Cố Vân Tịch!
Nhưng là, cô làm sao có thể nói xin lỗi với loại đàn bà này?
Quách Dung càng không muốn, Lục Hạo Đình tức giận lại càng quá mức!
Hắn vốn là đau lòng Cố Vân Tịch, kết quả nhanh như vậy Vân Tịch ngay tại trước mắt hắn bị người khác khi dễ, cái này làm cho hắn như thế nào chịu được?
Hắn híp mắt, thanh âm cực kỳ nguy hiểm "Thật đúng là không muốn?"
Mặc dù Quách Dung rất sợ, nhưng vẫn là không muốn nói xin lỗi với Cố Vân Tịch, đang muốn mở miệng phản bác, Lục Hạo Đình cũng đã không có hứng thú nghe cô nói gì, trực tiếp đối với nói y tá ở cửa: "Đi kêu viện trưởng các người tới, để cho người đàn bà này từ bệnh viện cút đi khỏi đây!"
Y tá quèn bị ánh mắt lạnh như băng của Lục Hạo Đình nhìn một cái, nhất thời sợ giật mình một cái, không hề nghĩ ngợi, bản năng nhấc chân chạy, đi kêu viện trưởng!
Quách Dung nhưng là cả kinh nói "Anh muốn làm gì?"
Khóe miệng Lục Hạo Đình hơi ngoắc ngoắc, giống như là một ma quỷ "Để cho cô biến mất ở giới y học!"
Ánh mắt Quách Dung nhất thời trợn to, sắc mặt hoảng sợ.
Cô là một quân y, lấy ảnh hưởng Lục gia ở trong quân đôi, để cho cô một tên quân y nho nhỏ như vậy biến mất, căn bản là chuyện của một câu nói mà thôi!
"Không! Lục Hạo Đình, anh"
"Thế nào? Dung Dung!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.