Hàn Vi tỉnh dậy, bước xuống giường.
Hôm nay chính là ngày sinh nhật của anh. Nhưng người bên cạnh đã mấy ngày không về, từ lúc tin tức đó được lan truyền đến nay, vốn đã êm xuôi phần nào. Chỉ là không có anh, cô thấy buồn, ngủ không ngon giấc. Thói quen là một thứ gì đó rất khó từ bỏ, vốn dĩ trước đó không sao, chỉ khi sự ấm áp lâu dần tích thành luỹ, biến mất sẽ thành mất mát không thể nguôi ngoai.
Hàn Vi vuốt ngón tay vào dấu sao đã đánh trên lịch bàn, cô mở góc tủ, lấy hộp quà nhỏ đã để yên đó từ mấy hôm trước. Bên trong còn cất giấu một tấm thiệp, ghi lên vài dòng chữ.
Cô ngắm nghía thật lâu một lúc, sau đó đứng dậy đi thẳng xuống bếp. Dì Trần chắc đã đi chợ rồi, bên dưới không một bóng người. Hàn Vi muốn tự tay làm một phần mì trường thọ.
4 năm qua, vào chính ngày này, cô cũng đều tự mình làm một phần, nhưng cũng tự mình ăn. Lúc đó, đối diện cũng phần một bát:"Mặc..Sinh thần vui vẻ!"
...----------------...
...Sảnh lớn toà nhà Mặc Thị...
Hàn Vi đặt một túi đồ ăn có đựng phần mì trường thọ gửi ở quầy lễ tân.
"Phiền cô! Mang lên cho ngài Mặc, tôi có việc bận, không tiện lên đó!"
Cô nhân viên quầy cười gượng, nhận lấy phần thức ăn còn nóng hổi. Hàn Vi nhận thấy, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô đã thay đổi, họ im lặng, thỉnh thoảng lại đưa mắt ái ngại nhìn. Hàn Vi nghĩ, không biết trong suy nghĩ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-sau-man-kich/2814708/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.