Người dịch: Yoyo
Hiệu đính: Raph
Lucien quay sang phía Heath và thấy một phụ nữ tóc nâu đỏ bước về phía anh. Cô ta nghiêng người hôn lên má anh khiến mọi người đều giật mình, kể cả Lucien.
Lucien nắm chặt gấu áo khi đi theo bố mẹ vào thư phòng. Cậu khoác tay Heath, theo sau là ngài Công tước và Công tước phu nhân xứ Cumbria. Cậu quá lo lắng, sợ hãi rằng mình sẽ phát ốm ngay giữa hành lang.
“Mọi thứ sẽ ổn cả thôi họ đều nghi ngờ cả rồi mà. Ừ thì, mọi người trừ mẹ anh,” Heath thì thầm, cố gắng an ủi cậu. Lucien gật đầu. Cậu biết maldy sẽ không đánh cậu như các bậc cha mẹ khác thường làm với con cái, nhưng trong lòng cậu vẫn lo lắng, thế nên khi họ bước vào phòng đọc, cậu lập tức bước về phía cái góc ưa thích và chúi mũi vào gáy sách hít sâu. Mùi da và mùi giấy làm cậu dịu đi, rồi cậu thở ra.
“Chúa ơi, cậu ấy đang làm gì vậy?” Công tước phu nhân hỏi, có vẻ sợ hãi.
Rosemary bật cười, còn Lucien thì nhăn mặt. Cậu biết cười vậy nghĩa là gì. Những người không biết mẹ cậu, họ sẽ nghĩ đó là tiếng cười ngạc nhiên, nhưng cậu biết đó là tiếng gầm của con sư tử bên trong. Bà giận dữ vì thấy người khác làm hại con bà, thế nên bà sắp giương nanh vuốt ra.
“Khi Lucien còn nhỏ, thằng bé thường đến phòng đọc và cố kéo sách trên giá xuống để trốn trong đó. Lúc nào người giám hộ đi tìm cũng luôn thấy thằng bé đang đọc sách, hay úp sách lên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-sap-dat/55138/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.