Heath ngồi ở đầu bàn, Lucien ngồi ở đối diện (dạng đầu bàn hai người ngồi đối diện nhau),ăn súp chim cút được bày lên. Người hầu dẫn Eshe chúc họ ngủ ngon. Cả bàn lập tức im lặng.
“Thưa ngài, cô bé xinh đẹp này là ai vậy?” Công tước phu nhân xứ Norfolk hỏi. Heath mỉm cười thật tươi ôm eo Eshe.
“Cám ơn đã hỏi đến. Đây là Eshe, con gái chúng tôi. Con bé là trẻ mồ côi. Chúng tôi đã nhận nuôi con bé. Con bé đã là một thành viên trong gia đình rồi.”
“Nếu ngài không ngại, cô bé được thừa hưởng của hồi môn và những thứ khác nữa sao?” Công tước xứ Brighton ngờ vực hỏi.
Lucien tự hào mỉm cười. “Sao lại không chứ, Eshe là con gái của chúng tôi về mọi mặt trừ dòng máu thôi.”
“Đó mới là điểm mấu chốt đấy,” Lord Exeter ấp úng, một ít súp sánh ra khăn trải bàn, da dưới cằm rung rung phẫn nộ.
“Chúng tôi không cảm thấy như vậy, Lord Exeter,” Heath nói, đưa tay xoa vết sẹo trên mặt. Anh chỉ làm vậy khi đặc biệt tức giận mà cố kiềm chế. “Khi chúng tôi biết về Eshe, chúng tôi biết phải đưa con bé về nhà. Lúc đó chúng tôi không có ý định nhận nuôi con bé. Khi nhìn thấy con bé, tôi và vợ tôi ngay lập tức mến con bé.”
“Nếu ngài không ngại, làm sao ngài biết được cô bé Eshe này?” Lady Oakley vẫy tay với Eshe, cô bé vẫy tay lại với cô rồi bẽn lẽn giấu mặt sau vai Heath. Anh bật cười và xoa lưng cô bé.
“Lúc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-sap-dat/3260226/chuong-24-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.