Những nhát roi giáng xuống liên tiếp, tiếng chửi cũng không nguôi ngoai.
'' Hôm nay tao phải cho mày nhừ đòn...cho nhớ lần sau không tái phạm nữa ''
'' Đồ vô ơn, mày đúng chỉ xứng đáng gả cho một người tàn tật tật như Bắc Hàn..có khi còn không xứng ''
Những cơn đau ập tới dồn dập khiến Lưu Ninh không khỏi đau đớn mà rơi lệ nhưng cô biết dù cô có van xin thế nào họ cũng không nghe chỉ đành cắn răng mà chịu đựng.
'' Cuối cùng họ cũng nói ra tính toán của họ......anh bị như vậy mới đến lượt cô được hưởng cơ hội lớn này...'' cô nghĩ.
Đối với cô điều này còn đau hơn là bị đánh thế này.
'' Mày đừng mơ tưởng tự nhiên mà mày được kết hôn với nhà họ Bắc, mày vốn không xứng. Tự nghĩ cách mà trở nên có ích đi...Đem nó về phòng '' ông quát.
Lưu Ninh giọng run run gắng sức hỏi '' Tại...sao...tại sao con cũng là con gái của bố mẹ nhưng bố lại đối xử với con như vậy ''
Mẹ cô nói lớn '' Đối xử như vậy là để mày tốt lên....không biết làm gì có ích để trả ơn lại còn đối xử tệ bạc với bố mẹ của mày ''
Lưu Ninh cúi đầu, cô cười buồn, câu trả lời của họ không ngoài dự đoán ban đầu của cô. Dù đã biết trước nhưng sao lòng cô vẫn đau đến thế.
Họ đưa cô vào phòng, ném chiếc túi cô lên giường rồi ra khỏi phòng nhanh chóng.
Điện thoại trong túi rung lên từng hồi, cô vươn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-sap-dat-cung-khong-te/3748967/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.