Tiếu Tiếu ăn hết những thứ dì Đinh mang đến, rồi rời khỏi nhà kho trong trạng thái sảng khoái. Cô phấn khích quay lại dinh thự với những nụ cười lớn, nụ cười của kẻ chiến thắng.
...----------------...
Đến buổi tối cùng ngày, sau khi trở về và no nê với bữa tối. Vương Cảnh Nghi nhận ra thời hạn dẫn người trở về tổ chức không còn nhiều.
Không thể để thái độ của Tư Mỹ phá hỏng chuyện quan trọng. Cô ta chính là quân cờ hữu dụng nhất mà Cảnh Nghi cần phải có.
Vào lúc này, bên ngoài trời đang mưa. Tuy không lớn nhưng đủ làm ướt cơ thể. Vương Cảnh Nghi với chiếc dù lặng lẽ đi về phía nhà kho.
Lưu Tư Mỹ đang ngồi co người ở một góc, vừa đói, vừa khát lại còn vừa lạnh. Không gian tối tăm và bẩn thỉu càng làm tăng thêm sự rùng rợn, nó mang đến cho Tư Mỹ một cảm giác ảm đạm như đang ở địa ngục. Bất giác nỗi sợ bao trùm lấy nội tâm mạnh mẽ, cô oà khóc thúc thít thương xót cho chính mình.
Vương Cảnh Nghi bất ngờ bước đến, trên gương mặt vô cảm, anh nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Vài giây đầu anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bước đến bên cạnh. Túm mái tóc dài, giật ngược về phía sau, rồi hất giọng mà tra hỏi.
- Nô lệ bé nhỏ của tôi đã suy nghĩ tới đâu rồi?
- Anh có thể trả lời câu hỏi của tôi không?
- Lại còn câu hỏi, cô muốn biết cái gì?
- Tại sao lại muốn kết hôn với tôi? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-nu-chu-nhan-dau-gia/3742054/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.