Sau khi nhận được câu hỏi đầy sự vô tình của Cảnh Nghi. Tiếu Tiếu đau đớn khóc lóc, không biết nên trả lời như thế nào. Chỉ có thể nắm lấy phần cổ tay anh rồi gật nhẹ đầu, thể hiện ngụ ý muốn được sống. 
Được thôi... nhưng muốn yên ổn trong cái dinh thự này, phải biết thân biết phận một chút. Ba ngày tiếp theo, cô chỉ được phép ở ngoài sân, không có cơm ăn, không có nước uống. Nắng hay mưa đều không được vào nhà. Nếu cô vượt qua được tôi sẽ để cho cô... sống yên. 
Chính vào thời khắc quan trọng này, dì Đinh từ bên dưới vội vã chạy đến. Nhìn Tiếu Tiếu thương tích đầy người, dì mếu máo tỏ lòng thương xót. Quỳ xuống rồi nắm lấy tay Cảnh Nghi cầu xin. 
  - Cảnh Nghi... con tha cho Tiếu Tiếu đi. Nó còn nhỏ không biết gì đâu, để dì khuyên nhủ nó thêm. Xin con đừng phạt tội nghiệp nó... 
  - Không được... nếu muốn tha thứ. Trừ phi... dì chịu phạt thay cô ta, đồng ý không? 
  - Được... nếu con muốn thì dì sẽ chịu phạt thay, đừng đánh Tiếu Tiếu nữa. 
  - Hừm... dì nuông chiều cô ta đến ngu ngốc rồi...  
Vương Cảnh Nghi cảm thấy khó chịu khi dì Đinh đưa ra quyết định này. Vốn dĩ anh sẽ để dì chịu phạt thay. Nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, anh quyết định bỏ qua lần này. Tất cả đều là vì nể mặt dì Đinh. 
...----------------... 
  Ngược về quá khứ một chút, dì Đinh đã sống ở dinh thự này, kể từ khi Cảnh Nghi bắt đầu kế thừa tổ chức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-nu-chu-nhan-dau-gia/3742052/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.