Vương Cảnh Nghi đã đánh hơi được điều này. Anh không có ý định để cô rời đi một cách dễ dàng. Anh bò tới nắm lấy cổ tay cô giật ngược trở lại, khiến cô ngã sà vào lòng. Anh ôm chặt lấy cô mà thủ thỉ.
- Lưu Tư Mỹ... đã có ai nói với cô là... làm việc đó vào buổi sáng sẽ rất tuyệt vời không?
- Vậy anh có biết lạm dụng việc đó có thể khiến người khác tử vong không?
- Hừm... miệng lưỡi cũng không phải dạng vừa. Hôm nay tạm tha cho cô.
Cảnh Nghi nhìn thấy dấu vết có thể làm minh chứng cho sự trong sạch của Tư Mỹ, vẫn đang bám trên ga giường. Anh cười khẩy trong sự thích thú. Trong suốt toàn bộ thành tích chơi gái, có lẽ đây là lần đầu tiên anh được chạm vào một cô ngày thuần khiết thật sự.
- Quả thật là người đấu giá không lừa dối tôi.
- Vậy bây giờ tôi có thể rời khỏi dinh thự của anh được chưa?
- Cô muốn đi ra bên ngoài chơi à?
- Tôi muốn rời khỏi nhà của anh.
- Ồ... hoá ra việc cô tự nguyện trao thân cho tôi là để nhanh chóng được thả đi sao?
- Anh đã lấy được thứ mà anh muốn rồi.
- Vậy cô nghĩ thứ đó đáng giá với tám trăm tỷ mà tôi đã bỏ ra sao? Tôi cho cái giá cao nhất là năm trăm tỷ, thì hiện tại cô vẫn còn nợ ba trăm tỷ cộng thêm khoảng chi phí cô sống ở dinh thự, ăn, mặc, sinh hoạt, thậm chí còn ngủ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-nu-chu-nhan-dau-gia/3742047/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.