Lưu Hân Nghiên cúi đầu: “Đúng vậy, ngay cả lúc khó khăn nhất cháu cũng không nghĩ đến việc gặp chú. Cháu biết không phải lỗi của chú, nhưng cháu vĩnh viễn không thể nào quên được.
Bây giờ cháu đã có gia đình, cháu rất hạnh phúc, cháu có người chồng thương yêu mình, còn có một đứa con đáng yêu. Chồng cháu là một anh hùng chiến đấu, năm ngoái mới từ biên giới trở về.
Mấy ngày anh ấy trở về, là những ngày vui vẻ, hạnh phúc nhất của cháu kể từ khi bố mẹ mất.
Nếu, nếu cháu chưa từng hạnh phúc như vậy, có lẽ lần này cháu vẫn sẽ không đến tìm chú.
Vì chưa bao giờ nếm trải thứ hạnh phúc này, nên cháu cũng chưa bao giờ để tâm.
Nhưng cháu đã nếm trải rồi, cháu luyến tiếc, cháu sợ hãi. Vì biết rõ hạnh phúc này có được không dễ dàng, nên cháu sợ hãi một khi buông tay, sẽ lại rơi vào hầm băng.”
Chu Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừm.”
“Chú Chu, chồng cháu tên là Bành Chí Hoa, chú giúp cháu với. Bọn họ đều bắt nạt cháu, anh Bành là vì cháu nên mới phạm sai lầm.
Anh Bành từ nhỏ đã khao khát được vào quân ngũ, vì màu áo lính này anh ấy đã trả giá bao nhiêu cháu đều thấy cả. Tất cả những gì anh ấy có hôm nay, đều là dùng thanh xuân và nhiệt huyết để đổi lấy. Vinh quang cả đời của anh ấy, không thể bị hủy hoại vì cháu… Hu hu…
Chú Chu, chú giúp cháu với, coi như nể tình bố mẹ cháu. Nếu bố mẹ cháu còn sống, họ sẽ không để người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004734/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.