Cứ như vậy, Bành Chí Hoa một tay bế con, một tay dắt vợ, gào từ đầu đường đến cuối phố, rồi lại quay về Thực Hương.
Lưu Hân Nghiên suốt cả chặng đường đều ngẩng cao đầu, mắt hoe đỏ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Đám đông vây xem bên đường xì xào bàn tán: “Có chồng thật à? Bảo sao mấy năm không thấy xuất hiện, hóa ra đi đ.á.n.h giặc thật?”
“Trước đây chính bà là người nói hươu nói vượn, bảo đồng chí Lưu đi chưa được mấy tháng đã bụng mang dạ chửa quay về, không rõ ràng mà sinh một đứa con, Tết nhất cũng không có chỗ nào để đi.”
“Đúng vậy, chính bà ta nói đấy, bà ta còn bảo chắc chắn là loại không đứng đắn nên trốn ra ngoài…”
“Cái gì mà tôi nói, bà không nói à? Bà còn bảo cô ấy gặp khách nào cũng cười, nhìn là biết loại đàn bà lẳng lơ.”
“Bà cũng nói, bà bảo con người ta là đồ con hoang.”
“Thấy chưa, người ta có chồng đàng hoàng, chồng người ta đi đ.á.n.h giặc, bảo vệ tổ quốc đấy.”
Trong Thực Hương, Lưu Hân Nghiên ôm chầm lấy Bành Chí Hoa mà khóc nức nở, khóc cho bao nhiêu năm nhẫn nhịn và uất ức của mình.
“Hu hu hu~, bao nhiêu năm nay, lưng tôi chưa bao giờ thẳng được như thế này.”
Bành Chí Hoa lau nước mắt cho cô: “Không sao rồi, sau này không ai dám bắt nạt em nữa. Giấy đăng ký kết hôn cũng làm lại rồi, chúng ta danh chính ngôn thuận. Chọn một ngày lành, chúng ta tổ chức lại tiệc rượu ở Thực Hương luôn.”
Lưu Hân Nghiên mắt đỏ hoe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004732/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.