Lưu Hân Nghiên đứng ở quầy lễ tân, cố gắng kìm nén cơn giận, giả vờ như không nghe thấy. Bởi vì Kiều Giang Tâm đã huấn luyện từ trước: ở nơi công cộng, cố gắng hết sức không to tiếng cãi vã với khách hàng.
Triệu Tuyết mỉm cười lễ phép, “Thưa đồng chí, quán ăn tư gia của chúng tôi đi theo định hướng cao cấp, tinh tế. Các món ăn đều được thu mua tươi mới mỗi ngày, do đầu bếp bậc thầy tỉ mỉ chế biến, cố gắng làm ra hương vị tuyệt hảo nhất. Giá cả đúng là có cao hơn các quán ăn thông thường một chút, nhưng chất lượng phục vụ và món ăn của chúng tôi cũng tương xứng. Giá cả niêm yết rõ ràng, không lừa già dối trẻ, tuyệt đối không ép mua ép bán.”
Ý tứ trong lời nói của cô đã quá rõ ràng: các cô muốn ăn thì ăn, không ăn nổi thì mời đi cho. Chúng tôi không ép.
Trần Xuân Mai lập tức tỏ ra khó chịu, “Ồ, còn nói đến phục vụ cơ đấy. Nào, cô nói thử xem, cái phục vụ gì của các cô mà dám bán một con bồ câu non giá hơn sáu tệ?”
Triệu Tuyết vẫn kiên nhẫn: “Thưa đồng chí, không nói đâu xa, ngài xem không gian của Minh Trúc Trang chúng tôi. Khu vực tiếp khách phía trước, diện tích gần 600 mét vuông. Trừ sáu phòng bao, toàn bộ sảnh lớn cũng chỉ đặt tám cái bàn, tất cả đều dùng bình phong ngăn cách để đảm bảo sự riêng tư. So với những quán ăn chen chúc, người này tựa lưng vào người kia, đến đi còn khó khăn, không phải không gian của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004698/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.