Nhìn thấy Vương Lạc đang vênh váo tự đắc bị Kiều Giang Tâm bẻ ngón tay, đau đớn khuỵu xuống, Lưu Hân Nghiên vội vàng chạy đến can ngăn.
"Giang Tâm, Giang Tâm, bình tĩnh, mau buông tay ra!"
Dù Cố Vân Châu không thân với gia đình, thì đây cũng là mẹ ruột của anh ấy. Tính tình của Giang Tâm thì cô hiểu quá rõ, thà c.h.ế.t chứ không chịu thiệt. Lưu Hân Nghiên thật sự sợ Giang Tâm không kiềm chế được, đ.á.n.h Vương Lạc thê t.h.ả.m như Âu Dương Nhược Phi. Lỡ như Cố Vân Châu trong lòng có khúc mắc, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người sao? "Giang Tâm, buông tay, em buông tay ra trước đã!"
Vương Lạc nhờ sự trợ giúp của Lưu Hân Nghiên, cuối cùng cũng cứu được ngón tay của mình ra.
Bà ta ôm lấy ngón tay, nước mắt lưng tròng ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ nhìn Kiều Giang Tâm. Tay đứt ruột xót, đau c.h.ế.t bà rồi! Tay của bà ta có bị gãy không vậy?
Kiều Giang Tâm mặt đen sạm, tiến lên một bước. Vương Lạc sợ đến mức run rẩy.
"Tôi ghét nhất là bị người khác chỉ tay vào mặt. Bà còn dám chọc tôi à? Tôi bẻ gãy ngón tay của bà bây giờ!"
Vương Lạc nghe vậy, chỉ dám cúi đầu khóc hu hu, không dám ngẩng lên, sợ bị Kiều Giang Tâm đánh.
Kiều Giang Tâm bực bội: "Khóc cái gì mà khóc!"
Vương Lạc run lên, tiếng khóc nhỏ đi.
Kiều Giang Tâm chống nạnh, xả một tràng: "Bà bị ngốc à? Bị người ta giật dây mà cũng không biết. Một bà già như bà mà dám đến trước mặt tôi gây sự?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004666/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.