"Ồ, là Hân Nghiên à?"
"Vẫn còn biết gọi bác gái cơ đấy à? Trong mắt mày vẫn còn người mẹ này của tao là bác gái sao? Nói gì thì nói, lúc trước chú thím mất, chính là bố mẹ tao đã nuôi mày lớn. Cho dù trong lòng mày có bất mãn gì với bố mẹ tao, thì Tết nhất cũng phải về nhà mà lạy một lạy chứ?"
Cục tức nghẹn bao lâu nay của Lưu Hân Duyệt cuối cùng cũng tìm được chỗ xả.
"Cho dù bố mẹ tao có làm gì không phải, thì cũng là bề trên, đúng không? Nếu chú thím mà biết mày lớn lên thành cái dạng này, thì ở dưới suối vàng cũng phải thất vọng, đau lòng lắm đấy..."
Chu Đan nghe thấy cái giọng điệu chanh chua, nói móc của con gái, vội kéo kéo tay áo Lưu Hân Duyệt.
Lưu Hân Duyệt lập tức hiểu ý, giọng nói chuyển sang ủy khuất, quay sang nói với Vương Lạc, "Ôi, mẹ xem con này, tức quá hồ đồ rồi. Con là đang thấy không đáng cho bố mẹ con thôi. Dù sao cũng không phải con ruột, làm nhiều đến mấy cũng bằng thừa. Mẹ xem, dù cho có xích mích gì đi nữa, thì bề trên vẫn là bề trên chứ? Bố con đêm 30 cứ ngóng con em họ, cứ nghĩ nó sẽ về nhà đoàn tụ cùng gia đình. Kết quả không về thì thôi, đến một câu chúc Tết cũng không thèm nói.
Người trong khu tập thể này còn tưởng bố mẹ con khắc nghiệt với nó. Mẹ nói xem, bao nhiêu năm qua, bố mẹ con nuôi nó lớn mà lại nuôi ra thù oán thế này."
Kiều Giang Tâm vừa nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004656/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.