Cố Khánh Dũng giận dữ bỏ đi. Mãi đến khi tiếng xe ô tô đi xa, Cố Hồng Bân mới dám ngẩng đầu. Vương Lạc vội vã lấy khăn, đau lòng: “Trời ơi, trầy cả da rồi. Ba đúng là ra tay tàn nhẫn thật, dù gì anh cũng là con ruột…”
“Chát!” Vương Lạc chưa dứt lời, Cố Hồng Bân đã vung tay tát thẳng vào mặt bà ta. Một cái tát khiến Vương Lạc lảo đảo, ngã sõng soài ra đất. Bà ta không thể tin nổi: “Anh đ.á.n.h tôi? Cố Hồng Bân, anh dám đ.á.n.h tôi!” Bà ta lồm cồm bò dậy, lao vào đ.á.n.h Cố Hồng Bân: “Đồ khốn nạn! Tôi liều mạng với anh!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cố Hồng Bân tóm lấy tóc Vương Lạc, tay kia vung lên. “Chát!” Thêm một cái tát nữa. Ông ta đẩy mạnh bà ta ngã ra đất. “A!” Vương Lạc hét lên t.h.ả.m thiết. “Hu hu hu, anh có phải đàn ông không? Bị lão gia tử mắng thì về trút giận lên vợ con! Tôi gả cho anh bao nhiêu năm…” “Tiện nhân!” Cố Hồng Bân mắt đỏ ngầu: “Bà còn dám nói? Bà tưởng lão gia tử mắng tôi à? Tôi là chịu đòn thay bà đấy! Đều tại bà! Cưới vợ không hiền họa ba đời! Nhà họ Cố bị bà hại t.h.ả.m rồi! Tôi nói cho bà biết, nếu Vân Châu thật sự ly tâm, nếu kế hoạch của lão gia tử bị bà làm hỏng, tôi không tha cho bà đâu!” Ông ta tức giận bỏ đi, để lại Vương Lạc khóc lóc t.h.ả.m thiết.
Đoàn văn công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004630/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.