Cuối cùng Trần Văn Đức cũng "phục kích" được Kiều Giang Tâm.
Hắn vận một cái áo bông mỏng dính, cổ tay áo và cổ áo đã bóng loáng vì bẩn. Trông bẩn thỉu vô cùng.
Mặt hắn vàng như nghệ, môi nứt nẻ, mắt thâm quầng. Cả người tiều tụy, t.h.ả.m hại.
Kiều Giang Tâm thầm nheo mắt. Đời trước, Xa Kim Mai không c.h.ế.t, cô về làm dâu, tiếp quản toàn bộ sinh hoạt của hắn. Cô chăm hắn rất tốt, quần áo, tóc tai lúc nào cũng sạch sẽ, tươm tất.
Cơm ăn đúng bữa, dù nhà nghèo, Kiều Giang Tâm cũng cố nấu cho hắn ăn ngon và đủ chất.
Nhưng nhìn hắn bây giờ, còn đâu cái vẻ "văn nhã công tử" của kiếp trước? "Giang Tâm, anh... tác phẩm để đời của anh, cuốn 《Trèo Lên》, sắp hoàn thành rồi." Hắn đứng trước mặt Kiều Giang Tâm, cái giọng cứ như đứa học sinh đứng nhất lớp đang khoe thành tích với gia đình.
"Ồ, chúc mừng nhé. Phiền anh tránh đường. Anh đang chắn lối của tôi."
Kiều Giang Tâm mặt lạnh như tiền.
Trần Văn Đức đã nghĩ đến cả ngàn kịch bản, nhưng không thể ngờ Kiều Giang Tâm lại dùng thái độ này.
Rõ ràng cô biết mà! Cô biết cuốn 《Trèo Lên》 này bán chạy cỡ nào.
Cô biết chỉ cần cuốn sách này ra lò, hắn sẽ có tất cả! Danh tiếng, nhà cửa, tiền bạc...
"Kiều Giang Tâm, em không nghe rõ anh nói à? Anh nói là 《Trèo Lên》, là cuốn sách bán chạy nhất của anh, sắp ra đời rồi! Anh viết được một nửa rồi, chỉ cần hoàn thành nốt... em biết mà..."
Kiều Giang Tâm cắt ngang: "Thì liên quan gì đến tôi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004608/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.