Quả Đào lấy hết can đảm, ngồi xuống đối diện Lưu Thiết La: “Ông ngoại, ông... muốn nói gì với con ạ?”
Lưu Thiết La uống một ngụm trà, hồi lâu sau mới hỏi: “Hôm qua mẹ con lên, con đưa cho nó 18 đồng phải không?”
Nụ cười trên mặt Quả Đào đã có chút gượng gạo: “Dạ vâng. Bà ấy nói nhà cửa khó khăn, rồi kéo con ra đường khóc lóc, dọa sẽ đưa con về gả đi. Bà ấy còn tìm chủ tiệm, đòi đưa con về để anh cả con lên thay. Sau đó bà ấy còn đòi quỳ xuống giữa đường. Con không còn cách nào, đành phải mượn tiệm 18 đồng đưa cho bà ấy.”
Quả Đào nói một tràng dài, mục đích là để che giấu hai chuyện:
Một là, cô không phải chỉ đưa tiền cho mẹ ruột mà không đưa cho mợ. 18 đồng đưa cho Lưu A Hoa là do bị ép.
Hai là, cô không có tiền. 18 đồng đó là cô phải mượn của tiệm.
Lưu Thiết La lại bưng trà lên uống một ngụm, mắt nhìn xuống, nói nhỏ: “Hôm qua mẹ con về, đi khoe khắp làng. Nó bảo con một tháng kiếm được 18 đồng, một năm kiếm cho nhà nó hơn 200 đồng. Hai ba năm nữa là bọn nó có thể ra ở riêng, cất nhà mới.”
Sắc mặt Quả Đào trắng bệch: “Ông ngoại, không có đâu. Mẹ con nói bậy đấy ạ.”
Lưu Thiết La ngẩng đầu nhìn Quả Đào, hỏi dồn: “Vậy có phải bây giờ con kiếm được 18 đồng một tháng không?”
Môi Quả Đào run lên: “Dạ... phải ạ. Con đang được 18 đồng một tháng.”
Lưu Thiết La gật đầu: “Con giỏi lắm. Mẹ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004591/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.