“Oa a a ~ Mẹ ơi, mẹ ơi, Tiểu Bảo sợ hãi ~”
Tiếng khóc đầy hoảng sợ của Tiểu Bảo kích thích từng dây thần kinh của Thạch Anh.
“Mau, mọi người giúp đỡ, giúp ta phá cửa ra, phá ra!”
Trì phụ hô hào mọi người hỗ trợ.
Vài gã hán tử đứng dậy, cùng mọi người nhào tới cửa.
“Từ từ, từ từ.”
Trong đó một người giơ tay ngăn mọi người lại, ghé vào trên cửa, từ kẹt cửa nhìn vào bên trong.
“Phía sau cửa dùng ghế dài chống lại, chống tới hai cái ghế dài lận, thế này làm sao mà đâm?”
Trì phụ vừa nghe lời này, sắc mặt càng khó coi.
“Dỡ cửa xuống, nâng dỡ nó xuống!”
Bên này bận rộn, bên kia, Trì mẫu hướng vào trong phòng cầu xin: “Tố Trân à, con đem cửa mở ra! Mẹ biết con chịu ủy khuất, nhưng con cũng không thể làm loại chuyện này, chúng ta đều là thân nhân của con a, con đây là làm gì? Cứ như vậy nữa là thật sự muốn xảy ra đại sự đó!”
“Tố Trân à, con đem cửa mở ra, ba con, chị dâu con, mẹ sẽ đi nói giúp con. Chuyện hôm nay chúng ta coi như không phát sinh, con đừng sợ, mẹ khẳng định che chở con.”
Ngoài phòng tiếng kêu la cầu xin nôn nóng không ngừng truyền vào, Trì Tố Trân chút nào không động lòng, trong mắt ngược lại hiện lên vẻ khoái ý.
Thạch Anh đã bình tĩnh lại, bà hướng vào trong phòng cầu xin: “Tố Trân, ta xin lỗi ngươi, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Là ta ngoan độc, ta không phải một người chị dâu tốt. Ngươi đem Tiểu Bảo trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004561/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.