Bữa cơm kết thúc trong tiếng cười vui vẻ. Sau khi ăn xong, Kiều Hữu Phúc đưa Hứa Ngũ về. Liêu Phúc Trân thu dọn bát đũa đi rửa.
Chờ Kiều Hữu Phúc trở về, cả nhà ngồi quây quần lại, Kiều Giang Tâm lúc này mới lấy hai chiếc vòng tay vàng ra. “Mẹ, bác cả, cái này cho hai người.” Kiều Giang Tâm đẩy hai chiếc hộp về phía Lưu A Phương và Tần Tuyết.
“Gì thế? Không lẽ cũng mua vòng bạc cho bọn ta à?”, Tần Tuyết liếc Kiều Giang Tâm, vừa nói đùa vừa cầm lấy chiếc hộp trên bàn. Hộp vừa mở ra, nhìn thấy chiếc vòng vàng óng bên trong, Tần Tuyết há hốc miệng. “Này, này, này, Giang Tâm? Đây là đồng hả con?”, Tần Tuyết vẻ mặt kinh ngạc lấy chiếc vòng vàng ra, ngập ngừng hỏi Kiều Giang Tâm.
Kiều Giang Tâm mỉm cười: “Bác nói xem?” Tần Tuyết đeo chiếc vòng nặng trĩu lên cổ tay, mân mê không nỡ rời: “Chắc không phải là vàng thật đâu nhỉ? Nếu là vàng, nặng thế này, chẳng phải ngót nghét cả ngàn bạc à?”
Thật ra Tần Tuyết đoán cũng không phải không có lý. Những năm 80-90, ở nông thôn rất thịnh hành đeo vòng tay bằng đồng, mài bóng loáng cũng vàng óng, chỉ là không được sáng như vàng thật, nhưng giá cả lại rẻ. Hơn nữa, đồng tiền cổ thời xưa dùng để trừ tà, nên mọi người đều ngầm thừa nhận đeo vòng đồng cũng có thể trừ tà, mang lại may mắn.
Lưu A Phương cũng lấy chiếc vòng ra: “Đẹp thật đấy, còn sáng hơn cái vòng trên tay mẹ Tiểu Bảo. Cái của nó còn không có hoa, cái này có cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004528/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.