Xe bò từ đầu thôn đi vào, dọc đường toàn là người vây xem chào hỏi.
"Hữu Phúc chúc mừng nhé. Hì hì, tên Hữu Phúc đặt hay thật, đúng là có phúc."
"Tần Tuyết giỏi thật. Mới về nhà chồng có một năm mà sinh luôn hai đứa. Đừng nhìn Hữu Phúc cưới vợ muộn, trước bốn mươi tuổi đã có đủ nếp đủ tẻ rồi."
"Đúng vậy, chả trách người ta đòi lễ hỏi cao thế. Nhìn con dâu nhà tôi cưới về kìa, gà mái không biết đẻ trứng, ba năm mới sinh được một đứa con gái (đồ赔 tiền)."
"Hứ, ông thì thôi đi. Nếu lúc đầu ông cũng chịu cho con dâu ông đến trạm y tế, thì nó cũng đâu đến nỗi tổn hại thân mình. Nhưng ông có bản lĩnh như người ta không? Tôi nghe bà Đào nói, riêng một mũi t.h.u.ố.c thôi đã gần 20 đồng, ở lại bao nhiêu ngày, không phải tốn cả trăm bạc à? Toàn là tiền đắp vào đấy."
"Đúng vậy, ngần ấy tiền đủ cưới vợ mới rồi. Nếu chịu khó chọn, vợ mới có khi còn không cần nhiều tiền thế đâu."
"Chậc chậc chậc, Hữu Phúc cưới cô vợ này đúng là đắt giá thật."
Lý Tiểu Bình cõng con, xách theo chậu tã lót vừa giặt xong đi ngang qua, nghe mọi người bàn tán, bất giác ngẩng đầu nhìn lên xe bò.
Trên xe, Liêu Phúc Trân ôm một đứa, Kiều Giang Tâm ôm một đứa, hai người ngồi kẹp Tần Tuyết ở giữa.
Tần Tuyết mặc đồ kín mít, đội mũ, yếu ớt tựa vào người Liêu Phúc Trân, mỉm cười gật đầu chào hỏi người ven đường.
Miệng Kiều Hữu Phúc thì cười toe toét không khép lại được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004514/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.