Liêu Phúc Trân rửa bát xong, hắt nước đi, lại gom hết quần áo bẩn mà nhà họ Kiều thay ra vào một cái thùng, tính sáng mai mang ra giếng giặt.
Cây Cột tối nay ăn liền hai cái bánh bao thịt, còn uống một bát canh trứng gà. Cứ đà này, sau này chắc chắn còn cao to vạm vỡ hơn cả bố nó.
Liêu Phúc Trân lòng tràn ngập hạnh phúc. Nghĩ đến cháu trai mình ăn cơm miệng rộng, đeo cặp sách mới chỉ ở thành phố mới có, khóe miệng bà cứ cười mãi không thôi.
Sửa lại đống củi bên cạnh bếp lò, lại cẩn thận kiểm tra chuồng gà một lần nữa, Liêu Phúc Trân lúc này mới quay người về phòng.
“Thím Liêu, khoan hãy làm, lại đây ngồi một lát. Bọn tôi có chuyện muốn bàn với thím.” Kiều Hữu Phúc gọi Liêu Phúc Trân.
“Ừ.” Liêu Phúc Trân ngồi xuống trước bàn, vô thức quay sang nhìn Tần Tuyết: “Có cần dìu cô đi dạo trong sân một lát cho tiêu cơm không? Kẻo mai đi vệ sinh lại mệt.”
“Mẹ, mẹ khoan hãy vội.” Tần Tuyết nói.
“Ai, Hữu Phúc à, có chuyện gì cần dặn dò thì cậu cứ nói thẳng với tôi, tôi nhớ cả.” Liêu Phúc Trân nhìn Kiều Hữu Phúc, tưởng là mai hai anh em lại phải đi xa.
Kiều Hữu Phúc lại cười: “Thím à, là thế này. Khoảng thời gian này phiền thím với chú Hứa quá.”
Liêu Phúc Trân vội xua tay: “Ai, đừng nói thế, đừng nói. Cậu biết đấy, tôi với chú Hứa nhà cậu không có con cái. Tiểu Tuyết cũng như con gái ruột của tôi. Với lại Cây Cột cũng ở đây. Tôi là vì Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004507/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.