Lưu Hân Nghiên bị Bành Chí Hoa lôi đi, cả người vừa hoảng loạn vừa bối rối.
Cô không phải kẻ ngốc. Trước kia, trong lòng trong mắt cô chỉ có Âu Dương Nhược Phi, nhưng bây giờ đã từ hôn, mà hành động của Bành Chí Hoa cũng ngày càng rõ ràng.
Cô lờ mờ đoán được Bành Chí Hoa muốn nói gì với mình, cô có chút không dám đối mặt, có chút sợ hãi.
“Anh Bành, anh làm gì vậy?” Cô muốn giằng tay anh ra.
Kiều Giang Tâm không ngờ mình chỉ châm ngòi một chút mà Bành Chí Hoa đã như muốn bùng nổ, cô bất giác đứng dậy định đi theo.
Một bàn tay kéo tay nàng lại.
“Em đừng qua đó, để họ tâm sự đi.”
Giọng Cố Vân Châu ôn hòa, ánh mắt sâu thẳm.
Kiều Giang Tâm nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Nhưng rất nhanh, Cố Vân Châu liền buông ra.
Kiều Giang Tâm mất tự nhiên ngồi trở lại.
Cố Vân Châu buông một câu không đầu không cuối, “Bành Chí Hoa có người thương rồi, em hết hy vọng đi.”
Giọng điệu có chút chua lòm.
Kiều Giang Tâm vội vàng giải thích, “Đâu có, anh Cố, vừa rồi em nói đùa thôi. Em thấy hai người họ rõ ràng là có gì đó, nhưng cứ mãi không chịu nói toạc ra, em sốt ruột, nên mới cố ý kích thích họ đó chứ.”
Cố Vân Châu nhìn thẳng Kiều Giang Tâm, giọng rất nghiêm túc, “Vừa rồi em khen cậu ta cao ráo đẹp trai, người ưu tú, tính tình còn tốt nữa.”
Vẻ mặt đó y hệt như mẹ mình đang khen con nhà người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004495/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.