Thời gian trôi qua từng phút, từng giây, Lưu Hân Nghiên giơ cổ tay lên xem đồng hồ.
Đã bốn giờ bốn mươi phút.
Vẻ mong đợi trong mắt cô dần ảm đạm.
Âu Dương Nhược Phi hễ gặp chuyện công việc là có thể quên ăn quên ngủ, đây không phải lần đầu tiên anh ta thất hứa.
Lưu Hân Nghiên cũng hiểu, chắc là anh ta sẽ không đến nữa.
Cô đứng dậy, đi về phía quầy bán vé, một mình mua vé lên thuyền.
Từ từ chèo thuyền ra giữa hồ, ngẩng đầu nhìn cảnh vật xung quanh, rốt cuộc cũng không còn giống như hồi nhỏ nữa.
Không còn là cảm giác của ngày xưa.
Cơn gió xuân nhè nhẹ đẩy thuyền trôi đi, Lưu Hân Nghiên ngồi trên thuyền nhìn gia đình ba người ở thuyền đối diện đang nô đùa.
Cô bé chừng tám chín tuổi đòi giành mái chèo của bố để tự chèo. Người bố sợ con gái ngã, liền ôm cô bé vào lòng, nắm tay con, chỉ con chèo từng chút một.
Người mẹ ôm một đứa trẻ nhỏ hơn, ánh mắt dịu dàng nhìn chồng và con gái.
Cảnh tượng này...
Dần trùng khớp với ký ức thời thơ ấu của Lưu Hân Nghiên.
Khi đó, Lưu Kiến Dũng cũng ôm cô vào lòng như vậy, dạy cô chèo thuyền, mẹ cũng ở đối diện dịu dàng nhìn cô.
Nhưng sau đó, họ cùng nhau đi làm nhiệm vụ.
Người mẹ là phóng viên chiến trường, cùng người bố anh hùng của cô, cả hai đều không trở về.
Không để lại cho cô một lời trăn trối, chỉ để lại cho cô một người chồng chưa cưới.
Dưới chân chợt lạnh, Lưu Hân Nghiên bừng tỉnh khỏi hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004477/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.