Kiều Kiến Quốc trốn ở cách đó không xa, nhìn Lại Cẩu chạy vòng quanh tìm hắn, nhìn Lại Cẩu nhảy cẫng lên c.h.ử.i đổng.
Sau đó nhìn hắn như bị rút cạn hết sức lực, gục đầu, lê từng bước nặng nề lên xe.
“Xin lỗi mày...”, Kiều Kiến Quốc thì thầm.
Hắn dựa vào tường trượt xuống, ngồi bệt lẩm bẩm: “Nhị Thương Pháo không về, tao cũng không có mặt mũi nào quay về. Tao không biết phải đối mặt với chú Thành thím Thẩm thế nào.”
Nhị Thương Pháo mới 22 tuổi, mười một năm, mười một năm sau ra tù đã 33 tuổi. Những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, tất cả đều chôn vùi trong đó.
Hơn nữa, ai có thể đảm bảo mười một năm sau Nhị Thương Pháo có thể bình an ra tù.
Nếu trong thời gian đó xảy ra chuyện gì, cả đời này Kiều Kiến Quốc cũng không thể thanh thản.
Lại Cẩu ngồi trên xe, còn thò đầu ra cửa sổ nhìn quanh tìm Kiều Kiến Quốc, ánh mắt mờ mịt, hoang mang.
Kiều Kiến Quốc nhìn theo chiếc xe buýt chở Lại Cẩu đi xa, lúc này mới dám từ trong góc bước ra.
Hắn đứng tại chỗ nhìn về hướng nhà một lúc lâu, rồi mới chậm rãi xoay người rời đi.
Năm nay, đầu tháng Tư tiết trời vẫn còn rất lạnh.
Kiều Kiến Quốc không biết phải đi đâu. Trên người hắn không có tiền, cũng không có quần áo chống rét. Hắn rụt cổ, ôm lấy cánh tay, đi lang thang không mục đích.
Hắn hỏi rất nhiều cửa hàng, xem họ có cần người làm công không.
Người ta thấy hắn người ngợm bẩn thỉu đều xua đuổi hắn. Thỉnh thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004462/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.