Lại Cẩu ôm cái túi, nơm nớp lo sợ ngồi xổm trong một con hẻm nhỏ cũ nát, vắng vẻ phía sau ga tàu.
Đây là cứ điểm mà ba người đã ngắm sẵn, hẹn nhau mỗi lần gặp chuyện gì, sau khi thoát thân đều phải tập trung ở đây.
Đôi mắt to tròn ngây ngô của Lại Cẩu sợ hãi nhìn láo liên, ôm người co ro trong góc, tim như treo lên cổ họng.
Hắn không làm nữa, dù trời có rơi vàng xuống hắn cũng không làm nữa. Hắn muốn về nhà, hắn muốn về nhà tìm bà nội.
Đợi lát nữa ba người tụ tập đông đủ, hắn sẽ nói với họ là hắn muốn về nhà. Mặc kệ Kiều Kiến Quốc, cái thằng khốn đó, có nói gì đi nữa, hắn cũng không thể ở lại.
Nhưng Lại Cẩu đợi cả một ngày cũng không thấy ai. Hắn co ro ở góc tường, cảm thấy cả người mình sắp đông cứng đến mất cảm giác.
Nhưng hắn không dám đi, hắn sợ đi rồi Nhị Thương Pháo và Kiều Kiến Quốc quay lại không tìm thấy mình, vậy là hắn lạc mất họ.
Cộc cộc cộc ~
Ngay lúc Lại Cẩu đang gà gật như gà mổ thóc, Kiều Kiến Quốc cà nhắc chạy về, trên đầu còn quấn băng.
Lại Cẩu giật mình tỉnh giấc, thấy Kiều Kiến Quốc, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng: “Kiến Quốc? Mày về rồi.”
Hắn muốn đứng lên, nhưng cả người tê rần, lúc này mới phát hiện nửa thân dưới của mình vì ngồi xổm quá lâu mà mất hết cảm giác.
Kiều Kiến Quốc mặt mũi đầy hoảng sợ, vịn vào tường thở hồng hộc.
Lại Cẩu phải thả lỏng một lúc lâu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004460/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.