“Đúng rồi, chính là ổng. Bốn mùa đều mặc đúng một bộ đồ bảo hộ, Tết lôi ra được bộ nào chưa mặc qua thì coi như quần áo mới. Cũng gọi là một quản lý nhỏ rồi, mà keo kiệt cỡ đó thì tao chưa thấy bao giờ.”
“À, tao nhớ ra rồi. Lần trước tao còn nghe người ta nói, vốn dĩ ổng quản lý trạm trộn, công việc đó vừa nhẹ nhàng vừa sạch sẽ, không biết ổng nghĩ sao mà vì mấy đồng trợ cấp, lại chủ động xin điều đến cái nơi hoang vu gió lùa lạnh thấu xương này để coi vật liệu.
Mới mấy hôm trước, lúc người ta dỡ vật liệu, không cẩn thận đè lên chân ổng, móng chân bật cả ra mà chỉ băng bó qua loa rồi quay lại làm, sợ bị trừ lương đấy. Tiền t.h.u.ố.c men, tiền bồi dưỡng người ta đền cho, ổng đều đút túi hết, một tuýp t.h.u.ố.c mỡ cũng không nỡ mua thêm.”
Mấy người công nhân khác trợn mắt.
“Hầy, cha này bị ngốc à? Chỗ này nhiều khi một ngụm nước nóng cũng chả có mà uống, sao thoải mái bằng trạm trộn được? Xe vật liệu vào là cả một dãy, ký tên nghiệm thu chất lượng xong là mặt xám mày tro, mệt thì thôi, trách nhiệm lại lớn, sao so được với trạm trộn?”
“Ngốc gì mà ngốc, vì tiền chứ sao. Nghe nói vợ ổng chữa bệnh thiếu nợ đầm đìa, họ hàng bạn bè đồng nghiệp ở quê đều mượn hết một lượt rồi.
Mày đừng thấy ổng tàn nhẫn với bản thân, chỉ trong bốn năm nay, ổng đã trả được gần ngàn đồng nợ rồi đấy, trong nhà còn phải nuôi mẹ già với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/5004457/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.